Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1981


trước sau

Àm ầm ầm!

Một cỗ lực lượng vô hình đè ép lên cả không gian khiến cho nó vang lên những tiếng rúng động.

"Ngao!"

Đối mặt áp lực trí mạng của cái búa lớn màu vàng này, trong mắt Thi Miêu Thủ Linh hiện lên một tia sợ hãi, lông đen cả người nó dựng đứng cả lên, cái đuôi thật lớn vẫn hơi hơi giơ lên lúc này đã rủ xuống.

Hiển nhiên, trong thần mộ không ai bì nổi Thi Miêu Thủ Linh, thế nhưng vào lúc này nó lại cảm nhận được một tia sợ hãi.

Oanh!

Mà vào lúc này, Búa Bàn Cổ lại mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa tiếp tục đánh về phía Thi Miêu.

Ầm!

Một kích giáng xuống, uy áp như núi khiến cho Thi Miêu Thủ Linh căn bản không thể lui được, lúc này cả thân hình to lớn của nó lại trở thành điểm bất lợi chí mạng, lúc bị mũi nhọn màu vàng của Búa Bàn Cổ đánh trúng cả thân thể cao lớn của nó trực tiếp bị chấn lui ra xa mấy thước.

Ở thắt lưng của Thi Miêu xuất hiện một vết máu thật sâu, máu tươi thấm qua bộ lông đen của nó tí tách rơi xuống không ngừng.

"Không thể nào?" Nhân Sâm Oa ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm.

Hàn Tam Thiên có thể thoát khỏi trọng lực thì cũng thôi đi, nhưng lại anh có thể đánh bị thương Thi Miêu Thủ Linh chỉ bằng một kích.

Nhân Sâm Oa đã sống ở đây rất lậu nên nó thật sự rất hiểu Thi Miêu Thủ Linh, Thi Miêu là biến thân của thần oán, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không chỉ có lực công kích cực kỳ cường hãn, ngay cả phòng ngự cũng là vô địch, ít nhất tại thần mộ này.

Thân hình thật lớn của nó, hiển nhiên không phải chỉ để trang trí mà thôi, mà là một hàng phòng ngự vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng mà Hàn Tam Thiên lại có thể đánh nó bị thương!

"Ngao!"

Thi Miêu Thủ Linh bị một kích đánh đau lúc này cũng há cái mỏ to như chậu máu của nó ra, răng nanh sắc nhọn lộ ra, nhìn về phía Hàn Tam Thiên tức giận gào lên.

Bộ lông đen toàn thân của nó đã dựng thẳng hết lên, trông vô cùng khủng bố.

"Rống cái gì rống? Còn chưa có xong đâu!" Hàn Tam Thiên cười, hai cánh tay anh vung lên hai cái búa đột nhiên xuất hiện tiếp tục bổ xuống phía Thi Miêu.

"Cẩn thận!" Nhân sâm oa vội vàng hô lên.

Mà đúng lúc này, Thi Miêu Thủ Linh cũng đột nhiên rống to một tiếng, một luồng ánh sáng màu đỏ đột nhiên phun ra từ trong miệng nó, mang theo oán lực cuồn cuộn giống như vô số bộ xương khô tạo thành hàng dài, trực tiếp chống lại hai búa kia của Hàn Tam Thiên.

Oanh! Ầm!

Khụ!

Kim quang của Hàn Tam Thiên trực tiếp bị luông hồng quang kia đánh nát, ngay sau đó bị đè xuống, anh cảm thấy trên ngực tê rần, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, cả người cũng bị chấn cơ hồ sắp đứng không vững!

Lực lượng này thật mạnh!

Hàn Tam Thiên hoảng sợ nhìn Thi Miêu Thủ Linh, quả nhiên là mãnh thú bảo vệ thần mộ, ngay cả Búa Bàn Cổ của mình cũng có thể trực tiếp chống lại được.

Tuy rằng Hàn Tam Thiên vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ Búa Bàn Cổ, nhưng nó dù sao cũng vua của vạn loại binh khí.

Gào!

Thi Miêu Thủ Linh lại gầm lên giận dữ, đột nhiên xông về phía Hàn Tam Thiên.

Nhưng vào lúc này, bên trong kim tuyền xa xa bỗng nhiên lưu quang xoay tròn, một thân ảnh màu vàng xuất hiện từ trong lưu quang, cả người tỏa ra kim quang tựa như cả thân thể đều màu vàng, nhưng lại quá mức trong suốt khiến cho người ta nhìn không rõ diện mạo của hắn, nhưng hơi thở cường đại kia cũng đủ làm cho người ta không rét mà run.

Cơ hồ ngay tại lúc Thi Miêu Thủ Linh bổ nhào vào trước mặt Hàn Tam, Hàn Tam Thiên chỉ cảm thấy trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cơn lốc xoáy, một đạo kim quang đột nhiên đánh về phía Thi Miêu Thủ Linh đang xông lên kia.

Ầm!

Thân hình thật lớn của Thi Miêu Thủ Linh cùng đạo kim quang kia quấn cùng một chỗ, nện trên thật mạnh trên mặt đất phía xa xa, nhất thời bụi đất bay lên mù mịt.

"Phù Duẫn, tại sao? Tại sao?"

Một tiếng rống giận nặng nề tràn ngập không cam lòng cùng khó hiểu đột nhiên vang lên Trong không gian. Thanh âm kia vô cùng trầm thấp, không xác định được phương hướng, không biết từ đâu phát ra.

"Vận mệnh của ta và người đã sớm chấm dứt, ta không phải Phù Duẫn, mà ngươi, cũng không phải Phù Duẫn, đến cuối cùng chúng ta cũng bị người khác quên lãng, bị người khác kế thừa." Lại là một thanh âm đáp trả vang lên.

Thanh âm này cùng thanh âm kia gần giống nhau, chỉ là không có trầm thấp như vậy, cũng muốn có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Quy củ trong thần mộ vô cùng sâm nghiêm, Phù Duẫn, ngươi dựa vào cái gì mà phải phá đi quy củ vì hắn?"

"Dựa vào cái gì? Dựa vào hắn
là Hàn Tam Thiên! Dựa vào hắn là cháu rể của ta, lý do này đã đủ thuyết phục chưa?" Thanh âm kia uy nghiêm quát lên.

"Phù Duẫn, ngươi điên rồi sao? Ngươi thật sự tin truyền thuyết kia sao? Ngươi thật sự vì người đến từ địa cầu mà phá vỡ quy củ hàng vạn năm nay của Bát Phương thế giới sao?"

"Đây là số mệnh, ngươi và ta đều giống nhau!"

Vừa dứt lời, kim ảnh cùng Thi Miêu Thủ Linh lại phát động công kích lẫn nhau.

Hai bên quyết đấu như cuộc chiến kinh động thế gian

Hai bên cứ ngươi đánh ta ta đánh ngươi, quấn nhau thành một khối, mắt thường khó mà phân rõ được ai là ai, dù cho Hàn Tam Thiên có thiên nhãn phù xuyên thấu cũng chỉ có thể nhìn thấy trong hai luồng sương mù kim hắc có hai thân anh đang thi triển thần công tấn công nhau.

"Đây là lực lượng Chân thần sao? Cũng quá... quá mạnh mẽ rồi." Thần sắc của Hàn Tam Thiên hoảng sợ, đây là lực lượng của Chân thần ngày trước của Phù gia à? Quả nhiên là cường đại phi thường, Hàn Tam Thiên ở trước mặt bọn họ, cảm giác chính mình chỉ giống như một con kiến.

Ầm ầm ầm!

Âm thanh rền trời, cũng không biết đến khi nào mới có thể ngừng lại.

"Phù Duẫn, ta không phục!"

Bỗng nhiên, một tiếng rống giận không cam lòng vang vọng cả không gian mộ địa. Ngay sau đó, thông qua thiên nhãn Hàn Tam Thiên nhìn thấy con Thi Miêu Thủ Linh kia bỗng nhiên hóa thành một bóng người, giây tiếp theo, nó trực tiếp biến thành huyết khí tiêu tán bên trong mộ địa.

Mà lúc này thân ảnh kim sắc kia cũng không còn hoàng kim sáng chói như lúc trước, trong suốt đến sắp nhìn không thấy, hiển nhiên trong đại chiến mới vừa, hắn cũng gần như đã dầu hết đèn tắt.

Nhưng dù vậy, ở trước mặt Hàn Tam Thiên, hơi thở vẫn vô cùng cường đại như vậy làm cho người ta kinh sợ.

Hắn đưa lưng về phía Hàn Tam Thiên, thật lâu không hề lên tiếng.

Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng quỳ xuống, dập đầu, cung kính nói: "Đa tạ ông nội đã ra tay cứu giúp, Tam Thiên bái kiến ông nội."

"Phù Dao, không, Nghênh Hạ có khỏe không?"

Hàn Tam Thiên sủng sốt, anh không nghĩ tới, Phù Duẫn sẽ biết tên ở Trái Đất của Tô Nghênh Hạ, nhưng vẫn gật gật đầu: "Cô ấy rất tốt."

"Đã khổ cho con rồi." Cảm thán một tiếng, kim ảnh chậm rãi đối mặt Hàn Tam Thiên, anh vẫn nhìn không rõ lắm tướng mạo của ông như cũ, nhưng có thể miễn cưỡng nhìn ra được hình dáng của ông như ẩn như hiện, ông nhìn Hàn Tam Thiên thật lâu, sau đó chậm rãi nói: "Xâm nhập thần mộ, chính là chuyện nghịch thiên, cũng không biết tốt xấu, còn truyền thuyết kia cũng không biết là thật hay là giả."

"Ta anh minh cả đời cũng chưa từng nghĩ rằng, kết quả lại là khí tiết tuổi già khó giữ được, thôi thôi, đây cũng là tự tại nhân quả, thiên đạo tuần hoàn." Thanh âm tràn khan khàn thở dài, vừa dứt lời, kim ảnh chậm rãi nâng bước đi về hướng kim tuyền.

Càng đi tới gần nơi đó, thân hình của kim ảnh càng phát trở nên trong suốt, đến lúc kim đã đến bên kim tuyền bỗng hóa thành một làn khói nhẹ.

Hàn Tam Thiên tiến lên, nhưng chỉ nắm được một hơi khói.

Không biết vì sao, trong lòng Hàn Tam Thiên bỗng nhiên nổi lên cảm giác bị thương, từng một trong tam đại chân thần huy hoàng không gì sánh bằng kết quả lại chỉ còn một làn khói nhẹ, làm cho người ta tiếc nuối thở dài.

"Đi đi, đứa nhỏ!"

Trên bầu trời, một thanh âm truyền đến, càng ngày càng xa.

"Đa tạ ông nội." Hàn Tam Thiên lại quỳ xuống, đập đầu thật mạnh trên mặt đất.

Một lát sau, Hàn Tam Thiên chậm rãi đứng lên, nhìn kim tuyền trước mắt, chậm rãi đi vào.

- -----------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện