Tựa hồ ý thức được sắp có chuyện không ổn, ánh mắt Nhân sâm oa né tránh, bẹp bẹp trề miệng: "Không.... Không biết. Để làm chi, ai giả vờ ngây thơ.... Ta ta.... Ngươi, ngươi đừng có xằng bậy!"
"Aaaaa!"
Sau đó một tiếng kêu thảm thiết vang lên ở trong mộ, một lát sau, hai ngón tay của Hàn Tam Thiên xách Nhân sâm oa mặt mũi bầm dập đích trên không trung nhẹ nhàng lắc lắc, tên kia giống như một con cóc chết, lay qua lay lại theo nhịp tay của Hàn Tam Thiên.
"Có phục không?" Hàn Tam Thiên hơi dùng sức, tên kia lắc lư càng nhanh hơn.
"Phục rồi phục rồi, đừng lung lay, ta sắp ói ra rồi." Nhân sâm oa sợ, triệt để sợ hãi, vốn đã không phải đối thủ của Hàn Tam Thiên, càng không phải là đối thủ của một Hàn Tam Thiên đã được kim tuyền túy luyện qua.
"Phục hay không phục không chỉ nói ngoài miệng là xong đâu, phải dùng hành động thực tế chứng minh, nói đi, rốt cuộc ngươi là cái gì, tại sao lại được sinh ra ở trong này?" Hàn Tam Thiên một lần nữa thả Nhân sâm oa lại trong lòng bàn tay, lúc này mới ra vẻ có hứng thú nhìn hắn.
"Ai, cho đến lúc chết con người đều có ba hồn, chân thần cũng không ngoại lệ, Thủ Linh Thi Miêu kia kỳ thật là sau khi chân thần chết đã hấp thụ toàn bộ linh tức của hàng nghìn hàng vạn linh tức biến thành, mà đạo kim ảnh kia chính là hồn của bản thần, cho nên oan hồn trong thần mộ chỉ còn lại một hồn thôi...." Nhân sâm oa vừa nói, vừa ngồi trên tay của Hàn Tam Thiên, sau đó há cái miệng nhỏ của mình ra liếm liếm tay của Hàn Tam Thiên.
Tiếp theo, hắn lại cắn cắn.
Hàn Tam Thiên chính nghe hắn nói đến nhập thần, hơn nữa anh cũng không đau, cũng không để ý, tiếp tục hỏi: "Ý của ngươi là, ngươi là một hồn cuối cùng của chân thần?"
"Một hồn cuối cùng của Chân thần đã tạo nên trọng lực trong thần mộ, nó cùng oán linh của chân thần biến thành Thủ linh Thi Miêu, hơn nữa dựa vào lực lượng của long mạch của Kỳ Sơn đỉnh tạo thành tổ hợp chuyên môn dùng để ngăn cản người khác xâm nhập, bình thường ba người chúng nó hợp nhất, sẽ không có ai có thể chống lại, nếu gặp được đối thủ mạnh hơn, tỷ như chân thần xâm nhập, lúc này sẽ thấy hồn của bản thần xuất hiện, ba hồn cùng nhau dốc hết sức, bốn người hợp lực, cho dù có là chân thần cũng khó mà thuận lợi vượt qua."
"Nói đến, vận khí của ngươi cũng thật tốt, trong lúc người khác còn chưa đến được hoa văn đồ đằng cùng hoa văn của Kỳ Sơn đỉnh, có thể được bản thần chi hồn chấp nhận đã là chuyện chỉ có thể mơ tương, nhưng ngược lại vì ngươi, bản thần chi hồn còn giúp người xử lý oán hồn của chân thần, cuối cùng một hồn tạo thành trọng lực giải trừ cho ngươi, ba hồn cường đại vô cùng cứ như vậy như thể không có gì." Vừa nói, Nhân sâm oa thấy vẻ mặt Hàn Tam Thiên đăm chiêu khi nghe thấy những gì mình nói, không khỏi tăng thêm lực cắn của miệng mình.
"Đạ mấu, ngươi đang làm gì vậy?" Hàn Tam Thiên bị cắn có chút đau, búng một ngón tay Nhân sâm oa trực tiếp văng ra.
Nhân sâm oa lăn vài vòng trên mặt đất, lại đi đứng, tiếp tục không cam lòng mò mẫm bàn tay của Hàn Tam Thiên nửa ngày, tìm được một nơi thuận miệng lại cắn mạnh một ngụm.
Aaa!
Lại một tiếng hét thảm đột nhiên truyền đến, Nhân sâm oa nhất nhảy vọt lên trời, hàm răng vốn chỉnh tề của nó, lúc này lại đột nhiên thiếu mất hai cái, mà trên tay Hàn Tam Thiên cũng nhiều ra hai
cái răng bé bé như hạt gạo.
"Ôi chao, đau chết lão tử." Vốn định hung hăng cắn một ngụm, nhưng hiện giờ thân thể của Hàn Tam Thiên dĩ nhiên mạnh mẽ tới mức nào rồi, thịt không cắn đứt, còn trực tiếp làm gãy hai cái răng cửa của Nhân sâm oa.
"Con mẹ nó, ngươi..." Hàn Tam Thiên ngây dại.
Nhân sâm oa sợ bị đánh, nhất thời thành thành thật thật đứng im, xấu hổ vuốt vuốt đầu, nhìn Hàn Tam Thiên cười làm lành, nụ cười này của hắn mục đích để tạo ra chút cảm giác đồng tình, vốn dĩ muốn giả nai một chút, nhưng hiện giờ cười một cái gió lại luồng vào tới trong cổ.
"Rốt cuộc ngươi đang muốn làm gì?" Hàn Tam Thiên im lặng trợn trắng mắt, tiểu gia hỏa này thật sự không biết xấu hổ, thực sự làm cho anh không còn gì để nói.
"He he, không có làm gì hết, không có làm gì hết, đúng rồi, đi tìm thần chi tâm đi." Nhân sâm oa cười nói: "Tìm được tâm của thần rồi, thần mộ sẽ mất đi hết thảy công hiệu, chúng ta cũng có thể đi ra ngoài."
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, nhìn kim tuyên trong vòng, thật sự là trống không một mảnh.
"Ngay tại dưới lớp đất này, đào đi." Nhân sâm oa nói.
Hàn Tam Thiên lại gật đầu, mở thiên nhãn phù ra, trực tiếp nhìn phía cả lớp đất ngầm. Quả nhiên, ở chỗ sâu trong lòng đất cách mặt đất hạ ước chừng trăm mét, một vật ước chừng lớn bằng nắm tay, lúc này đang lóng lánh hồng quang.
Nhìn từ góc độ của Hàn Tam Thiên vật kia giống như một đá viên ruby thật lớn.
Không hề nghĩ nhiều, Hàn Tam Thiên dùng thanh kiếm lúc trước tìm được trong bốn long bảo tàng nên đã trực tiếp liền tiếp tục đứng lên.
Ngay tại lúc Hàn Tam Thiên đang đào đến khí thế ngất trời, lúc này Nhân sâm oa làm bộ ho khan hai tiếng, nói tiếp: "Chuyện là hai chúng ta có thể thương lượng chuyện này không?"
"Chuyện gì?" Hàn Tam Thiên kỳ quái hỏi.
"Có thể.... Có thể để cho ta cắn một ngụm hay không? Để cho chút máu chảy ra thôi? Ta hứa đó, một chút là đã đủ rồi." Nhân sâm oa nói xong, cố ý giả bộ nai tơ, mở to hai mắt, vô tội nhìn chằm chằm Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên không khỏi lườm hắn một cái: "Ngươi có bị điên không? Hút máu ta để làm gì? Hay là lại thiếu đánh? Nếu vậy bây giờ ta sẽ trực tiếp cho ngươi một trận nhớ đời?
"Xem như ta chưa hề nói gì đi."
Lúc này Hàn Tam Thiên lại truyền thêm năng lượng vào thanh kiếm trong tay, đục ra một cái lỗ sâu khoảng trăm mét quả thực là một chuyện dễ như trở bàn tay với anh, một lát sau, mặt đất khô cạn dĩ nhiên bị anh đào ra một cái động gần trăm mét.
Cuối cùng mũi kiếm đào ra được một viên đá màu đỏ rất lớn, tỏa ra ánh sáng lóng lánh mê muội lòng người, chiếu sáng cả thần mộ!
- -----------------