"Lục huynh, Lục gia chi nữ quả nhiên không phải người thường, trách không được Lục huynh vừa rồi bình thản ung dung như vậy."
Nghe thấy tiếng cười, sắc mặt của bóng người bên trong tử vân trở nên khó coi, cười dữ ton: "Sao vậy? Chẳng lẽ Ngao huynh đã cho rằng mình sẽ nắm chắc thắng lợi trong tay rồi? Ngươi nên biết tuy rằng tên tiểu tử rất có bản lĩnh, nhưng chung quy không phải người của Hải vực Vĩnh Sinh ngươi, hôm nay hắn có thể nguyện trung thành với Hải vực Vĩnh Sinh ngươi, ngày khác, tất nhiên có thể nguyện trung thành với đỉnh Lam Sơn ta."
Nói đến đây bóng người trong tử vân không khỏi khinh miệt nói: "Nói về tài lực, Hải vuc Vĩnh Sinh ngươi có thể nói là ngang nhau với đỉnh Lam Sơn ta, nhưng nếu nói về sắc đẹp, Hải vực Vĩnh Sinh ngươi đào đâu ra kẻ có thể sánh với dung nhan của Nhược Tâm nhà chúng ta?"
Một thân ảnh khác bên trong hắc vân toát ra vẻ lạnh lùng, nhưng chốc lát hắn đã khế cười nói: "Chuyện của Hải vực Vĩnh Sinh ta không cần phiền đến Lục huynh lo lắng."
"Ta cũng không quan tâm chuyện của nhà các ngươi, nhưng mà ta chỉ nghĩ muốn nhắc nhở ngươi một câu, ai thắng ai thua còn chưa xác định được đâu." Trong tử vân vang lên một tiếng cười khẽ giây tiếp theo đã biến mất ngay tại chỗ.
Chờ tử vân biến mất, bóng người bên trong hắc vân cũng nhẹ giọng cười, dường như lầm bầm lầu bầu: "Mệnh của ta là do ta định không do trời định, đạo lý này ta sao có thể không hiểu được chứ?"
"Chờ xem!"
"Lão Phù à, khí tức của người lại xuất hiện, thật đúng là làm cho ta vô cùng hoài niệm."
Nói xong, thân ảnh trong hắc vân cũng điên cuồng cười to vài tiếng, giây tiếp theo cũng biến mất ngay tại chỗ.
Hai đại chân thần đã rời đi, áp lực của cả Vĩ phong cũng nháy mắt giảm bớt rất nhiều, không ít người như trút được gánh nặng, nhịn không được dài ra một hơi, thậm chí cảm thấy được mặt trời trên đỉnh đầu cũng đột nhiên trở nên sáng ngời hơn rất nhiều.
"Người thần bí, thật là ngầu, người thực sự là thần tượng của ta."
"Người thần bí, xin hãy nhận lấy một lạy của ta!"
"Ha ha, ta biết người thần bí sẽ không làm cho ta thất vọng, ngươi có biết bởi vì ngươi, ta mới nguyện ý gia nhập thế lực của Hải vực Vĩnh Sinh đó."
"Thật sự quá mạnh, quá hay rồi, người thần bí, ta phải bái ngươi làm sư phụ, ta muốn nhận ngươi làm đại ca."
Lúc này, sau khi áp lực đã được giải trừ, toàn bộ người của Hải vực Vĩnh Sinh đều nhảy nhót hoan hô lên.
Một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn, rất nhanh, mấy vạn người của Hải vực Vĩnh Sinh toàn bộ hoan hô không ngừng, mà những người của thế lực đỉnh Lam Sơn bảy ra bộ dạng ủ rũ, thần sắc ảm đạm buồn bã.
Kết quả Lục Nhược Tâm chiến bại hiển nhiên đã quá rõ ràng.
Tranh đoạt Chân thần di chí thất bại, cũng đồng nghĩa với tranh đoạt đồ đằng thất bại.
Đỉnh Lam Sơn không phải không chuẩn bị hậu chiêu, nhưng dưới điều kiện đại bản doanh phải bảo hộ tốt đồ đằng của gia tộc.
Nhưng ngay tại thời điểm này ý chí chiến đấu của tất cả người của đỉnh Lam Sơn đã không còn, Lục Nhược Tâm lại lạnh lùng nhìn Hàn Tam Thiên, không hề có chút mất mát nào do bị đánh bại.
"Ngươi thật sự sẽ làm việc cho Hải vực Vĩnh Sinh?"
Lục Nhược Tâm lạnh giọng nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, nhưng thực rõ ràng, Lục Nhược Tâm đã hiểu đáp án của anh.
"Ta nghĩ ngươi sẽ hối hận." Lục Nhược Tâm lạnh nhạt nói tiếp.
Hàn Tam Thiên cho rằng nàng lại nhắc tới những điều kiện kia,
khinh thường cười: "Tôi làm việc gì, cũng sẽ không hối hận."
"Bởi vì ngươi là Hàn Tam Thiên?" Lục Nhược Tâm mỉm cười.
Trong mắt Hàn Tam Thiên hiện lên một tia kinh ngạc, bị câu hỏi bất thình lình của nàng làm cho hơi luống cuống tay chân đích, anh thật sự cảm thấy Lục Nhược Tâm thực nhàm chán, mình có phải Hàn Tam Thiên hay không cùng nàng có chút quan hệ nào đâu?
Mới vừa rồi còn có thể hiểu được nàng vì muốn cướp thần vật với mình, nhưng hiện tại đã đánh không lại gì còn thử mình như vậy rốt cuộc là đang có âm mưu gì?
Chẳng lẽ đến bây giờ nữ nhân này còn muốn hại mình?
Nhưng Hàn Tam Thiên vẫn là không thể làm bại lộ thân phận của mình như cũ, anh kỳ quái nói: "Chẳng lẽ trên đời này chỉ có Hàn Tam Thiên mới sẽ không hối hận về chuyện mình làm sao? Cái này cũng không phải độc quyền của một mình hắn!"
"Không, nếu là Hàn Tam Thiên, hắn khẳng định sẽ hối hận." Lục Nhược Tâm nhẹ giọng mỉm cười.
Nụ cười này của nàng tràn ngập tự tin, phảng phất như Hàn Tam Thiên sẽ hối hận là một chuyện khẳng định, nhưng Hàn Tam Thiên càng nghĩ càng không biết nàng cuối cùng tại sao nàng có thể tự tin đến mức này.
Không lẽ thế nào vì dựa vào dung nhan của mìn?
Ngay tại lúc Hàn Tam Thiên cảm thấy vô cùng kỳ quái, Lục Nhược Tâm chậm rãi đi về hướng của anh.
"Lão huynh, cẩn thận ả độc phụ kia, coi chừng ả có ám chiêu, đừng để cho ả tiếp cận huynh." Trên mặt đất, Vương Hoãn Chi bày ra bộ dạng hoàng đế không vội, thái giám đã loạn, sợ Hàn Tam Thiên bị Lục Nhược Tâm tiếp cận, sau đó bị ám toán.
Đương nhiên, lão ta nào có thật sự quan tâm Hàn Tam Thiên, lão ta đang quan tâm đến cái gì chỉ có trong lòng lão ta tự rõ.
Thứ lão ta lo lắng nhiều hơn chính là chân thần di chí trên người Hàn Tam Thiên.
Vừa nghe thấy Vương Hoãn Chi la lên người của Hải vực Vĩnh Sinh nhanh chân tụ lại, giống như đang lâm đại địch.
Chỉ có Hàn Tam Thiên vẫn vô cùng thả lỏng.
Người phụ nữ Lục Nhược Tâm này, tuy rằng có đôi khi quá mức tự tin, nhưng không phải loại tự tin ngốc nghếch, nàng là một nữ nhân vô cùng thông minh, cho nên một nữ nhân thông minh lại cao ngạo chắc hắn sẽ khinh thường làm chuyện ám toán như phường trộm cướp, nghĩ như vậy anh không phòng bị nàng nhiều lắm.
Tựa hồ như rất vừa lòng với biểu hiện của Hàn Tam Thiên, Lục Nhược Tâm đi tới cách ba bước trước mặt Hàn Tam Thiên liền có ý ngừng lại, đồng thời, cánh tay nàng khẽ giơ lên, trong tay là một cái lỗ tai của người nào đó: "Thứ này, người người có quen không?"
- -----------------