Nghe thấy tiếng động, hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hàn Tam Thiên đang thản nhiên ngồi ở trên khối băng, những vết đen trên khuôn mặt anh tuấn của tối qua cũng đã biến mất, mà làn da anh dường như cũng mịn màng hơn rất nhiều, góc cạnh cũng tinh tế hơn rất nhiều, đôi mắt sáng xen lẫn mấy phần u buồn kia của anh dường như có thể nhìn thấy tiếng lòng của người khác.
Hàn Tam Thiên bây giờ, còn có khí chất hơn trước kia rất nhiều, cũng đẹp trai hơn rất nhiều.
Hai người sững sờ, á khẩu không thể trả lời được.
Tuy rằng hai người tin rằng Hàn Tam Thiên sẽ không cứ như vậy mà chết đi, nhưng thật sự không ngờ đến, vừa mới trò chuyện một lát, đến khi quay đầu lại đã thấy anh mạnh khỏe ngồi ở chỗ kia, chuyện này giống như là đang nằm mơ vậy.
"Tam Thiên, ngươi...."
Tần Sương kinh ngạc đến mức không biết nên nói gì.
Tô Nghênh Hạ nhẹ nhàng cười, ngồi đối diện với Hàn Tam Thiên, hai người ôm chặt lấy nhau, cảm nhận được độ ấm từ cơ thể của Hàn Tam Thiên, lúc này Tô Nghênh Hạ không nhịn được mà ôm chặt hơn một chút:
"Làm em sợ muốn chết."
"Ngay cả khóc cũng không khóc, còn nói là dọa chết?"
Ôm xong, Hàn Tam Thiên vô cùng thân mật nhìn Tô Nghênh Hạ, vô cùng dịu dàng nói.
"Không khóc là bởi vì em tin tưởng anh, dọa chết em, là bởi vì em lo lắng cho anh, biết chưa?"
Tô Nghênh Hạ bĩu môi, có chút oan ức nói.
Hàn Tam Thiên cảm thấy rất ấm áp vì những lời này, cuộc đời này có được người vợ như thế này, còn cần yêu cầu gì nữa chứ?
Nhìn hai người ân ái với nhau, sau khi Tần Sương sửng sốt xong, sự vui sướng cũng cứng lại trên gương mặt, nhưng một lát sau, nàng vẫn nở một nụ cười chân thành.
Có lẽ, khi nhìn thấy người mình thích đang ôm một người phụ nữ khác, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể quen được, nhưng Tần Sương biết, có lẽ đây sẽ là chuyện mà nàng thường xuyên phải nhìn thấy.
"Đúng rồi, Tam Thiên, rốt cuộc lần này đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc này Tô Nghênh Hạ hỏi.
Tần Sương vốn định rời đi, để lại thế giới cho hai người bọn họ, nhưng khi nghe thấy Tô Nghênh Hạ nói vậy, nàng vẫn không nhịn được mà ngừng lại, đối với nàng mà nói, nàng thật sự rất tò mò, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra!
Hàn Tam Thiên cười cười, nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kỳ quái của hai người, anh lắc đầu:
"Thật ra chuyện Vương Hoãn Chi muốn giết anh, dường như là chuyện trong tính toán của anh, lão ta đã hạ Thiên độc sinh tử phù lên người anh lâu rồi, vì cứu Niệm Nhi, anh không có sự lựa chọn nào khác."
Hàn Tam Thiên biết, bọn họ muốn hạ độc để ép buộc anh làm việc, chứng minh việc chính anh không nhận được sự tin tưởng của bọn họ, nhất là khi Ngao Thiên nói với mình rằng, muốn để cho Vương Hoãn Chi thay thế vị trí gia chủ của Trần gia, là người được chọn để tấn chức thành chân thần thứ ba, mà để thay đổi chuyện này, ngoại trừ những lợi ích mà thần y Vương Hoãn Chi có thể mang đến ra, còn có thứ quan trọng hơn một chút.
Đó chính là niềm tin.
Cho nên, bởi vì Hàn Tam Thiên không chiếm được sự tin tưởng, cho nên anh sẽ mãi mãi trở thành tội nhân bị giam cầm.
Văn minh mấy ngàn năm ở Trái Đất, có bao nhiêu công thần có thể yên ổn sống sót được chứ, bọn họ sẽ biến thành vong hồn dưới thanh kiếm của hoàng đế, sao Hàn Tam Thiên có thể không hiểu rõ đạo lý này được?
Cho nên, Ngao Thiên chắc chắn sẽ muốn diệt trừ anh, chỉ là sẽ diệt trừ như thế nào mà thôi.
Nhưng mà, nếu như muốn diệt trừ mình, đương nhiên phải danh chính ngôn thuận, nếu không, ông ta sẽ phải cổng tiếng xấu ở trên lưng, ảnh hưởng đến hải vực Vĩnh Sinh.
Cho nên, mượn tay của Vương Hoãn Chi, là chuyện có khả năng nhất, bởi vì Vương Hoãn Cho có thể giết chết anh một cách nhanh chóng mà không làm ra động tĩnh lớn nào.
Hàn Tam Thiên lo nhất chính là chuyện này, từ rất lâu rồi, anh đã bắt đầu chuẩn bị từ trước khi bắt đầu đi vào trong Thần mộ.
giữ lại trái tim của thần chính là chuyện Hàn Tam Thiên dồn hết sức để sắp xếp, đương nhiên nếu như Ngao Thiên lấy được trái tim của thần thì rất tốt, nhưng loại khả năng này cũng quá nhỏ.
Hàn Tam Thiên cũng không thể để chính mình yên lặng trốn đi là thủ đoạn chính được, rốt cuộc, chủ yếu là do anh muốn thi thể của mình được bảo toàn, dù sao chỉ có thể khiến cho bọn họ tin tưởng Thần mộ đã rơi vào trong tay bọn họ, thì anh mới có thể đạt được mục đích này.
Nhưng mà, Hàn Tam Thiên cũng lo lắng đến một vấn đề rất quan trọng, đó chính là về Hàn Niệm.
Tô Nghênh Hạ đã từng nói, Phù Ly nói cho cô biết, Đoạn cốt truy hồn tán là cấm dược nổi tiếng khắp thế giới Bát Phương, dường như
không có ai có thể chế ra, càng không có người nào có thể giải được, nhưng chỉ có duy nhất y thánh Vương Hoãn Chi là có thể, điều này khiến cho Hàn Tam Thiên không thể không nghi ngờ rất có thể thuốc này có liên quan đến lão ta.
Mà lão ta cũng sẽ vì cứu Niệm Nhi mà phát hiện ra, Hàn Tam Thiên là người thông minh, nhưng anh cũng sẽ không coi kẻ địch thành người ngốc, anh có thể phát hiện ra, thì kẻ địch cũng sẽ cảnh giác.
Cho nên, rất có thể Vương Hoãn Chi sẽ nghi ngờ về thân phận của anh.
Bởi vậy, dưới nhiều lý do như vậy, rất có thể Vương
Hoãn Chi sẽ tìm cách giết anh.
Cho nên, sau khi Hàn Tam Thiên đoán được những chuyện này, liền sắp xếp cho Tần Sương làm những chuyện còn lại, một khi mình bị Vương Hoãn Chi hãm hại, thì Tần Sương hãy đánh rắn động cỏ, đến khi mọi người đến đây rồi, dưới ánh mắt của mọi người, Ngao Thiên có bản lĩnh gì được chứ?
"Vậy anh có thể xác định rằng, bọn họ sẽ chôn anh chỗ ấy sao?"
Tô Nghênh Hạ kỳ quái hỏi.
Hàn Tam Thiên cười cười:
"Chẳng lẽ bọn họ còn muốn chôn anh nơi phong cảnh thật đẹp nữa hay sao? Để cho tất cả mọi người đều biết, anh chân trước vừa mới lập công lớn cho bọn họ, chân sau đã mất mạng quy thiên ư? Bọn họ sợ đêm dài lắm mộng, càng sợ ở khoảng thời gian mấu chốt này, lại bị đỉnh Lam Sơn bắt được chuyện này mà làm thành bài văn tế."
"Nhưng bọn họ có thể giấu thi thể của anh đi mà, chờ đến tối rồi lại quyết định sau."
Tô Nghênh Hạ nói.
"Không đâu, chỉ có thể chôn anh trước mặt mọi người, thì khi xử lý thi thể mới có thể thần không biết quỷ không hay."
Hàn Tam Thiên tự tin nói.
Nghe Hàn Tam Thiên nói xong, hai người đều không nhịn được mà lắc đầu và cảm thán về sự thông minh tài trí thông minh và tâm tư tỉ mỉ của anh.
Mỗi một bước đi đều được tính toán vừa đúng, hậu quả của mỗi bước đi cũng được suy nghĩ vô cùng kỳ lưỡng, khiến cho người ta không thể không cảm thán về về cách sắp xếp hoàn mỹ của anh.
"Nhưng mà, tuy rằng bố cục rất hoàn mỹ, nhưng nếu như có một điểm mấu chốt không được thêm vào, thì chẳng khác gì vẽ rồng mà không vẽ mắt."
Tần Sương đứng bên cạnh không nhịn được mà xen mồm nói.
Từ đầu đến cuối điểm quan trọng nhất, chính là Hàn Tam Thiên phải dùng cách gì để bảo đảm thi thể mình sẽ sống lại được.
Dù sao, nếu như Hàn Tam Thiên không sống lại được, vậy tất cả những chuyện này cho dù có khéo léo hơn nữa, thì cũng chỉ là đi chịu chết thôi.
Đối với chuyện này, Hàn Tam Thiên thế mà lại bật cười khanh khách, sau đó anh thở dài một tiếng nói:
"Thật ra về chuyện này, tôi cũng chỉ là đang cược mà thôi."
Nhưng mà, lần này, Hàn Tam Thiên đã cược rất lớn, cược mạng của chính mình.
Nhưng cuộc đời chính là như thế, mỗi một lần lựa chọn đều là đang cược, cho nên cuộc sống mới luôn thăng trầm.
"Cược? Hàn Tam Thiên, anh không muốn sống nữa sao?"
Tô Nghênh Hạ tức chết đi được, đánh Hàn Tam Thiên một cái thật mạnh.
Còn tưởng rằng người này đang muốn làm cái gì, kết quả lại cầm chính mạng của mình đi cược, đều này khiến cho Tô Nghênh Hạ vô cùng tức giận.
"Những người trong bàn đánh bạc thua, là bởi vì có xác suất, cho nên bọn họ mới thua, cho dù nhà cái có thắng một điểm thôi, nhưng sa khi tổng kết lại, thì người thắng sẽ mãi mãi là nhà cái. Nhưng anh cũng sẽ không thua, bởi vì anh chính là nhà cái chỉ ăn được một điểm kia. %3D
Hàn Tam Thiên tự tin nói.
Nhìn thấy hai người có vẻ khó hiểu, Hàn Tam Thiên nhìn về phía Tần Sương, cười nói:
"Tần Sương sư tỷ, tỷ còn nhớ lão già quét rác ngày hôm ấy đã cứu chúng ta không?"
Ngay lập tức Tần Sương sửng sốt nói:
"Nhớ, nhưng chuyện này có liên quan gì đến lão ta chứ?"
- -----------------