"Cô không nên thật sự nghĩ theo những gì ông lão kia nói, muốn đi..."
Cho dù là bây giờ, Tần Sương vẫn ý hệt lúc trước, cảm thấy cực kỳ không tin, không thấy chân thực đối với lời nói của ông lão lúc trước với Hàn Tam Thiên.
Nhất là đại hội luận võ lần này, hai vị Chân Thần đứng đầu xuất hiện, càng làm cho nàng cảm thấy việc này quả thực chính là chuyện không có khả năng hoàn thành.
Nếu hai đại Chân Thần cũng không xuất hiện, liền có thể khiến cho mọi người ở trăm dặm quanh Phương viên cảm thấy cực kỳ kiềm chế. Cỗ khí tức cường đại như vậy, với bất kỳ người tu luyện nào mà nói, thật sự là không cách nào vượt qua được, đừng nói là khiêu chiến với họ. Dù xem như muốn đuổi theo cũng khó như lên trời.
Nhưng Hàn Tam Thiên lại muốn một chọi hai, đây không phải nói mơ sao?!
Nhìn Tần Sương lo lắng, Hàn Tam Thiên cũng không chấp nhận. Mối hận thù của Vĩnh Sinh Hải Vực và định Lam Sơn, nếu như anh không trả, sao có thể làm chồng, làm một người cha được?
Hơn nữa, anh có thể bỏ qua cho bọn chúng, bọn chúng cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho anh.
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng nhìn Tô Nghênh Hạ, hiển nhiên là đang chờ thái độ của cô. Tô Nghênh Hạ thấy anh nhìn mình,
Chương 2002: Nữ nhân kỳ la "Cô không nên thật sự nghĩ theo những gì ông lão kia nói, muốn đi..."
Cho dù là bây giờ, Tần Sương vẫn ý hệt lúc trước, cảm thấy cực kỳ không tin, không thấy chân thực đối với lời nói của ông lão lúc trước với Hàn Tam Thiên.
Nhất là đại hội luận võ lần này, hai vị Chân Thần đứng đầu xuất hiện, càng làm cho nàng cảm thấy việc này quả thực chính là chuyện không có khả năng hoàn thành.
Nếu hai đại Chân Thần cũng không xuất hiện, liền có thể khiến cho mọi người ở trăm dặm quanh Phương viên cảm thấy cực kỳ kiềm chế. Cỗ khí tức cường đại như vậy, với bất kỳ người tu luyện nào mà nói, thật sự là không cách nào vượt qua được, đừng nói là khiêu chiến với họ. Dù xem như muốn đuổi theo cũng khó như lên trời.
Nhưng Hàn Tam Thiên lại muốn một chọi hai, đây không phải nói mơ sao?!
Nhìn Tần Sương lo lắng, Hàn Tam Thiên cũng không chấp nhận. Mối hận thù của Vĩnh Sinh Hải Vực và định Lam Sơn, nếu như anh không trả, sao có thể làm chồng, làm một người cha được?
Hơn nữa, anh có thể bỏ qua cho bọn chúng, bọn chúng cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho anh.
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng nhìn Tô Nghênh Hạ, hiển nhiên là đang chờ thái độ của cô. Tô Nghênh Hạ thấy anh nhìn mình, mỉm cười: “Mặc kệ anh làm gì đi nữa, em đều vĩnh viễn ủng hộ anh, tin tưởng anh.” "Vậy nếu như anh muốn dùng máu nhuộm cả Vĩnh Sinh Hải Vực và đỉnh Lam Sơn thì sao!?" Giọng nói của Hàn Tam Thiên có hơi lạnh lùng. Với anh mà nói, động đến Tô Nghênh Hạ, là chạm đến vảy ngược của mình.
Vậy tất nhiên cứ chờ đợi Hàn Tam Thiên trả thù đi!
Tô Nghênh Hạ hơi sững sờ, nhưng lập tức liên ngoan ngoãn gật đầu: “Em cũng tin tưởng anh."
Hàn Tam Thiên mỉm cười, nhìn ánh mắt của cô, hai người đều không gì nữa. Tần Sương nhìn hai người, có hơi kinh sợ. Lúc này, nàng có lẽ bắt đầu hiểu rõ, vì sao Hàn Tam Thiên lại quan tâm Tô Nghênh Hạ như vậy.
Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đại nạn lâm đầu bay riêng phần mình. Nhưng bọn họ lại là Thanh Loan Hỏa Phượng, tình chung với mệnh.
Thời điểm đối mặt với hành vi đi lại ý trời của Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ dù là một giây đồng hồ do dự cũng không có đã tin tưởng hắn, loại tín nhiệm này, Tần Sương tự hiểu là nàng I không làm được.
Tần Sương đau khổ cười một tiếng, nói: "Có điều, dù ngươi muốn xưng bá tám phương, nhất định phải thế lực của mình.
Bằng không, dù năng lực của người mạnh hơn nữa, cuối cùng song quyền cũng khó địch lại tứ thủ. Ý của ta là, ngươi nên tim kiếm thế lực nào đó giúp đỡ."
Hàn Tam Thiên lắc đầu: “Tìm kiếm thế lực người khác giúp đỡ không thực tế, ngàn có vạn có mình có, mới không bị người khác kiểm soát. Ta đã cùng Giang Hồ Bách Hiểu Sanh gây dựng liên minh người thần bí, tính toán của ta làm liên minh này lớn mạnh."
Lời này vừa nói ra, ngược lại được Tần Sương đồng ý. Với điều kiện thân phận người thần bí của Hàn Tam Thiên ở đinh Kỳ Sơn, chỉ cần hắn vung cánh tay kêu gọi, tự nhiên sẽ có không ít tùy tùng.
Nhưng vấn đề là, như vậy sẽ khiến cho Vĩnh Sinh Hải Vực và đình Lam Sơn chú ý, Tần Sương lo lắng, chính là liên minh người thần bí còn chưa lớn mạnh, đã bị người ta bóp chết từ trong nước.
Thật ra đây cũng chính là chỗ lo của Hàn Tam Thiên. Anh cần phải ở thời điểm mà Vĩnh Sinh Hải Vực và định Lam Sơn không quá chú ý khiến cho thế lực của mình có quy mô nhất định. Một khi có quy mô, dù là gia tộc lớn muốn diệt trừ cũng sẽ vô cùng khó khăn.
Tô Nghênh Hạ bỗng nhiên khẽ cười nói: "Tam Thiên, em nghĩ có người có thể giúp được anh."
Hàn Tam Thiên hơi sững sờ, một giây sau, anh đã hiểu ý của Tô Nghênh Hạ, gật đầu. "Mặc dù ta không biết các ngươi đang nói gì, có điều, ta có thể gia nhập với các ngươi chứ?" Tần Sương nói khẽ. “Cô muốn gia nhập với chúng ta?" Hàn Tam Thiên nhướng mày. “Dù sao ta cũng đã rời khỏi sư môn, không thể có
chỗ để đi. Nếu như ngươi không chê tu vi ta thấp, ít ra ta có thể giúp ngươi chạy vặt." Tần Sương đáp.
Với chuyện Tần Sương rời khỏi sư môn, Hàn Tam Thiên rất kinh ngạc. Anh cũng hiểu rõ, Tần Sương rời khỏi sư môn có quan hệ rất lớn với mình. Việc này khiến anh có hơi áy náy.
Hàn Tam Thiên đang muốn từ chối, lúc này Tô Nghênh Hạ lại cười nói: “Nếu như sư tỷ nguyện ý giúp chúng ta, vậy đương nhiên là tốt nhất rồi."
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó, một bóng người mạnh mẽ lao vào: “Không xong không xong, việc lớn không tốt. Bên ngoài có cao thủ tới. Mẹ nó, cỏ bên ngoài đều chết hết rồi, chúng ta vẫn nên đi nhanh lên.”
Tiếng của Giang Hồ Bách Hiểu Sanh như gió phải lửa, theo bản năng muốn tới chỗ xe trượt tuyết Hàn Tam Thiên nằm. Nhưng vừa nói nói ra, lại thấy hai nữ nhân kia hoàn toàn đúng yên, mà trước người hắn càng lại thêm một bóng dáng cao cao. Hắn thuận theo nhìn lên, trong lúc nhất thời trợn mắt hốc mồm.
Mà lúc này ở bên khác
Trong đại doanh tạm thời của đỉnh Lam Sơn, Lục Như Tâm đang nằm dựa trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve con mèo của nàng. Lúc này, một bóng đen đi đến: “Tham kiến tiểu thư." "Có chuyện gì sao?" Lục Như Tâm khẽ nói.
Xi Mộng gật đầu, sau đó mắt nhìn xung quanh, đến người vào Lục Như Tâm, ở bên tại nói nhỏ vài câu.
Lông mày xinh đẹp của Lục Như Tâm đột nhiên vặn lại: “Ngươi nói là, người thần bí bị Vương Nhậm Chi giết chết?"
Lục Như Tâm nói xong, cau mày, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm nơi nào đó, trong đầu lại đang hối hả cân nhắc một vài thứ. Một lát sau, nàng ta chợt cười một tiếng: “Hắn sẽ dễ dàng chết như vậy sao? Ta không tin." “Tiểu thư, nghe nói điểm chết người thần bí thời, phần lớn người của Vĩnh Sinh Hải Vực đều ở hiện trường, đều có thể xác nhận Hàn Tam Thiên đã chết. Vương Nhậm Chi kế thừa ý chí Chân Thần, lão ta muốn giết người thần bí cũng không khó lắm." Xi Mộng đáp.
Lục Như Tâm không nói gì, thả nhẹ cặp đùi thon dài đẹp đẽ từ từ dựa trên giường đi xuống, vóc người cao gầy phối thêm sa y làm cả người nàng ta như tiên nữ. “Hắn sẽ không chết." Một lúc lâu sau, Lục Như Tâm bỗng nhiên lạnh lùng nói. "Hắn chôn ở chỗ đâu?” Lục Như Tâm quay đầu lại hỏi.
Xi Mộng vội củi thấp đầu, thân phận chênh lệch khiến ả ta hoàn toàn không có tư cách nhìn thẳng Lục Như Tâm: "Bẩm tiểu thư, chôn ở một rừng cây phong, có điều, đã xảy ra chút ngoài ý muốn." "Chuyện ngoài ý muốn gì?” “Có người trộm thi thể hắn ta, hiện tại Vĩnh Sinh Hải Vực đã phải người đi khắp nơi tìm người trộm xác." Xi Mộng nói.
Lục Như Tâm nghe nói như thể, con ngươi không khỏi hơi co lại, ngay sau đó, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia cười lạnh: “Xi Mộng, ngươi thấy thế nào là ngoài ý muốn?” "Tiểu thư, Xi Mộng coi là đó chính là ngoài ý muốn. Sau khi lấy được ý chí của thần từ thần mộ, vẫn có nhiều người có ý đồ nhặt được đồ tốt ở xung quanh. Tên kia từng có được ý chỉ của thần, tự nhiên sẽ có người cảm thấy hứng thú." Xi Mộng đáp.
Lục Như Tâm mỉm cười: “Nhưng ta không cho rằng là có người trộm xác." “Ý của người “là? "Thi thể tự ra ngoài." Nàng ta cười.
Xi Mộng nghe nói như thế, không khỏi sững sờ, thi thể tự đi ra ngoài? Đây là ý gì?
Không đợi Xi Mộng hiểu được Lục Như Tâm đã ngồi dựa trên giường: “Tiếp theo ngươi cứ hợp tác với người kia cho tốt. Vốn dĩ tu hành của các ngươi, có thể hỗ trợ cho nhau, đồng thời mở rộng tầm mắt, nhất là chú ý thêm thế lực mới nào mới sinh ra không."
Xi Mộng khẽ ngẩng đầu, sợ hãi nói: “Ý của tiểu thư là, nếu như người thần bí còn sống, sẽ phát triển thế lực của mình?" “Hắn không có khả năng không trả thủ Vĩnh Sinh Hải Vực, mà nếu như hắn là Hàn Tam Thiên, khẳng định cũng sẽ tính toán với đỉnh Lam Sơn chúng ta. Cho nên, hắn không có lựa chọn." Lục Như Tâm nói.
Thuộc hạ hiểu rõ, xin tiểu thư yên tâm. Nếu là thuộc hạ phát hiện bất kỳ dấu vết gì mà hắn để lại, chắc chắn sẽ trảm thảo trừ căn!" Giọng của Xi Mộng lạnh lùng.
Nhưng vừa dứt lời, Xi Mộng đột nhiên cảm thấy ngực cực kỳ đau xót. Ngay sau đó, cơ thể trông không trực tiếp bay ngược mấy mét, cuối cùng rơi mạnh trên đất.
- -----------------