Đến khi Phù Thiên lao ra ngoài đại viện, một đám người Phù gia cao tầng cũng đã đều ở trong sân, trong tay cầm bức thư giống như là của Phù Thiên, một đám người nghẹn họng trân trối.
"Tộc trưởng, tộc trưởng..."
"Ngươi xem đi, còn có thể thống gì nữa."
"Đúng vậy, khắp phố phường đều có thông báo, bây giờ cả thành Thiên Long đều truyền tai nhau xôn xao, Phù Mãng đã rời khỏi núi, chấn hưng lại Phù gia, còn hẹn những người có chí khí khắp thiên hạ bảy ngày sau gặp nhau ở thành Bồng Lai."
Sắc mặt Phù Thiên lạnh lùng, ý tứ của Phù Mãng, không phải là đang công khai đối nghịch lại với ông ta hay sao?
Ông ta vò tờ thông báo lại rồi trực tiếp dẫm nát ở trên mặt đất, Phù Thiên cắn răng cười lạnh nói:
"Đồ không biết trời cao đất rộng, hắn ta nghĩ rằng chỉ bằng Phù Mãng hắn, thì có thể xây dựng được nghiệp lớn sao, buồn cười!"
"Nói đúng lắm, Phù gia chúng ta mới là chính phái, Phù Mãng hắn là cái thá gì chứ? Cũng chỉ là một kẻ ăn cắp mà thôi."
Một người lên tiếng nói, ngay lập tức liền nhận được mấy cái gật đầu đồng ý của một số người.
Bây giờ Phù gia đã đến nông nỗi này rồi, nhưng sự tự tin mù quáng của người Phù gia vẫn còn chưa mất đi.
"Thứ buồn cười nhất chính là, lỡ như loại người ăn cắp này đột nhiên Đông sơn tái khởi, hơn nữa thanh thế còn lớn hơn cả Phù gia chúng ta, vậy đến lúc đó dù tổn hại không lớn, nhưng lại vô cùng nhục nhã."
Có người hơi tỉnh táo một chút, chỉ ra chỗ lợi và hại trong việc này.
Nếu để cho Phù Mãng lớn mạnh, vậy đối với Phù gia mà nói đó là ngập đầu tai ương.
Phù Mãng sẽ bỏ qua cho Phù gia sao? Tất nhiên là không rồi!
Hơn nữa cho dù có lui vạn bước, mặc dù Phù Mãng không đến báo thù, nhưng mặt mũi của Phù gia sẽ vứt ở nơi nào?
Gương mặt già nua này của Phù Thiên sẽ vứt ở nơi nào?
"Hừ, tất cả mọi người đều biết Phù Mãng là phản đồ Phù gia, một kẻ điên mà thôi, làm gì có ai lại đi theo hắn chứ? Hắn muốn làm việc lớn ư, đúng là người si nói mộng."
"Điểm này ta cũng đồng ý, Phù Mãng muốn tiền không có tiền, muốn thế không có thế, chúng ta không chống lưng, hắn còn có cái tư cách gì để đứng lên chứ?"
Một đám người thảo luận với nhau, vẫn là người bình tĩnh nhất vừa nãy lại một lần nữa nhắc đến điểm mấu chốt:
"Các ngươi cũng không nên quên, hôm qua có hai người đeo mặt nạ đánh với Lục Sinh ấy, rất có thể là đến giúp đỡ Phù Mãng."
Lời này vừa nói ra, ngay lập tức khiến cho một đám người cao tầng Phù gia vừa rồi còn kêu gào không ngừng giờ lại phải im miệng.
Sự thất bại thảm hại trong ngày hôm qua của Lục Sinh, tất cả mọi người đều rõ ràng ở trong mắt, một cao thủ như vậy, người Phù gia đều phải ghen tị, nếu như bọn họ đến giúp đỡ Phù Mãng, vậy trong tay Phù Mãng quả thật đã có một con át chủ bài.
Phù Thiên lạnh giọng quát lớn, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo:
"Yên tâm đi, ta nhất định sẽ không để cho tên khốn kia thực hiện được, muốn lập một đỉnh núi khác ư, nằm mơ."
Ngoài thành Thanh Long.
Tô Nghênh Hạ và Phù Ly đã thừa dịp loạn lạc mà hội hợp với đám người Hàn Tam Thiên từ lâu rồi, đoàn người đã đi ra khỏi thành từ trước.
"Chắc là bây giờ Phù Thiên đang vô cùng tức giận nhỉ."
Lúc này Bách Hiều Sinh cười nhạo nói.
Lời này vừa nói ra, ngay lập tức khiến cho một đám người cười lớn.
"Nhất là Tam Thiên và Phù Dao, thật có lỗi, Nghênh Hạ, sau khi hai người đến Phù gia rồi, người Phù gia giống như là chó già chết đói mà lại thấy bánh bao thịt vậy, ánh mắt của một đám người tham lam, hận không thể cung phụng nhóm người các ngươi giống như ông nội vậy, thậm chí còn sử dụng cả mỹ nhân kế nữa, ha ha."
Phù Ly cười nói.
"Kết quả ông nội ông ta chính là kẻ trộm, còn người đẹp kia thì lại bị ông nội dùng một tát đánh bay ra bên ngoài."
Tiểu nhân sâm vô cùng đắc ý, nhìn về phía Tần Sương:
"Lão bà à, ta thể hiện có tốt hay không?"
Tần Sương bất đắc dĩ đảo mắt liếc nhìn Tiểu nhân sâm một cái, rồi nhìn về phía Hàn Tam Thiên nói:
"Nhưng mà Tam Thiên, có một điều ta còn chưa rõ, người chúng ta đã cứu, vì sao còn cố tình khiêu khích Phù gia nữa vậy?"
"Thành Thiên Long là nơi khởi nguyên của Phù gia, lấy việc tộc trưởng của Phù gia để khiến mọi người nghị luận, đương nhiên sẽ khiến cho thành Thiên Long nổ tung lên, đây không phải là đang miễn phí giúp chúng ta tuyên truyền nội dung trên thông báo sao?"
Tô Nghênh Hạ cười giải thích nói, không cần Hàn Tam Thiên nói, nàng cũng biết Hàn Tam Thiên đang chơi trò quỷ gì.
"Nhưng vấn đề là, cứ như vậy,
Phù gia sẽ có tật giật mình, bảy ngày sau nhất định sẽ tìm đến phá hỏng chuyện tốt của chúng ta."
Tần Sương nghi ngờ nói.
Hàn Tam Thiên cười cười:
"Đúng vậy, Phù Thiên nhất định sẽ phải ra những người tinh anh nhất trong Phù gia, nhưng mà, Phù Mãng cũng đúng lúc đang thiếu một đội quân tinh nhuệ."
"Phù Thiên lo lắng vụ bê bối của mình sẽ bị bại lộ, tôi tin rằng ông ta nhất định sẽ phát ra rất nhiều cao thủ, tôi có biện pháp của mình, để cho bọn họ trở thành một đàn chó tranh bánh bao thịt, có đến mà không có về."
"Biện pháp gì vậy?"
Tần Sương nói.
"Bí mật!"
Hàn Tam Thiên cười thần bí.
Hai mắt Tần Sương trợn tròn lên.
Nhưng Phù Mãng lại cười lớn nói:
"Nếu người có thể biến đội quân tinh nhuệ mà Phù Thiên phái đến thành người của chúng ta, vậy đến lúc đó Phù Thiên chẳng phải là tiền mất tật mang hay sao? Ha ha, tên khốn kia chắc là tức chết mất."
"Biện pháp giết người tốt nhất không phải là giết hắn, mà là diệt trừ ý chí của hắn, Nghênh Hạ, ngươi đã tìm được một người con rể tuyệt vời cho Phù gia rồi."
Phù Ly cười khổ nói.
Nhưng trong lòng nàng ta lại mừng thầm, cũng may Hàn Tam Thiên không phải là kẻ địch của mình, nếu không, loại làm việc này của hắn thật sự khiến cho người khác tức chết mất.
"Cô đang khen tôi ư? Hay là đang nói xấu tôi đấy?"
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười khổ nói.
"Phù Ly có đang khen ngươi hay không thì ta cũng không rõ lắm, nhưng mà, ta thật sự khen ngợi ngươi, Nghênh Hạ, ngươi đã tìm được một nam nhân tốt."
Phù Mãng nói xong, giơ ngón tay cái về phía Tô Nghênh Hạ:
"Bản lĩnh không nhỏ, lòng dạ lại hiểm sâu, tâm tư tinh tế, may mà Tam Thiên không phải là một kẻ tà ma ngoại đạo, nếu không, hắn nhất định sẽ trở thành một ma đầu."
"A, được rồi được rồi, các ngươi không cần phải nịnh nọt rắm bảy màu vào tên khốn ấy, nếu nịnh nọt nữa hắn ta sẽ lên trời mất, còn không thông minh bằng ta đâu."
Tiểu nhân sâm không phục nói.
"Điểm này ta đồng ý, tuy rằng Tam Thiên đã chơi đùa cả Phù gia, nhưng bảy ngày sau thông báo, nó sẽ thật sự xảy ra tác dụng lớn hay sao?"
Phù Ly nói.
"Ý của ta là, bây giờ Vương Hoãn Chi đang như mặt trời ban trưa, cho dù vận mệnh của thế giới Bát Phương đã thay đổi, nhưng đại đa số đều hướng về lão ta, còn có bao nhiêu người đồng ý gia nhập tiểu liên minh còn chưa biết tên như của chúng ta chứ?"
Đối với vấn đề này, Hàn Tam Thiên cười cười, nhìn về phía Bách Hiểu Sinh đang ở bên cạnh nói:
"Bây giờ tất cả mọi việc đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông nữa thôi."
Bách Hiểu Sinh cười cười, gật đầu.
Một đám người không hiểu gì hết, nhìn theo bóng dáng của Hàn Tam Thiên, hai mặt nhìn nhau, thật sự không biết trong đầu người này đang nghĩ cái gì.
Đoàn người cứ như vậy, đoàn người đi về hướng tây.
Chuyển đi kéo dài thêm ba ngày, trong ba ngày này Hàn Tam Thiên vẫn ngậm miệng không nói gì về chuyện trước đó, nhưng Bách Hiểu Sinh lại biến mất một cách khó hiểu trong ba ngày mới trở về.
Mà thế giới Bát Phương, trong vòng ba ngày đã xảy ra những thay đổi lớn kinh thiên động địa.
Sau khi thế lực của Vương Hoãn Chi có đủ nhân số rồi, đối với những thế lực khác, dường như đều là bóc lột tàn nhẫn.
"Tam Thiên, ở trước mặt kia, chính là thành Thanh
Long."
Nhìn núi đá lởm chởm ở phía xa, Bách Hiểu Sinh nói.
Hàn Tam Thiên gật đầu.
Sau đó anh mỉm cười:
"Xem ra, gió đông đang ở chỗ này."
Lời này vừa nói ra, một đám người vô cùng kỳ quái nhìn qua, hoàn toàn không biết Hàn Tam Thiên có ý gì, lúc đang định mở miệng hỏi, thì Hàn Tam Thiên thế mà lại ngẩng đầu ưỡn ngực, phong thái hiên ngang chậm rãi đi về phía thành Thanh Long.
- -----------------