Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2023: Thay mẹ ngươi dạy dỗ ngươi


trước sau

Đối mặt với đệ tự Bích Dao cung xông tới, Phúc gia lạnh giọng cười một tiếng: "Không biết tự lượng sức mình!"

Tiếp đó giơ đao lớn lên, tức giận quát một tiếng: "Giết!"

Quân đội mười nghìn người, lập tức đánh tới Bích Dao cung. Người hai phe gặp nhau, nhất thời huyết chiến. mặc dù tất cả Bích Dao cung đều là nữ đệ tử, nhưng ý chí kiên định, cho nên mặc kệ bị yếu thế về mặt nhân số nhưng vẫn vô cùng dũng mãnh. Trái lại Thiền Đỉnh Sơn, mặc dù khó cản nhuệ khí Bích Dao cung, nhưng có ưu thế về nhân số, cho dù dưới tình huống không dùng đến cao thủ vẫn có thể dựa vào đó mà nghiền ép chiến cuộc.

Vẻn vẹn chỉ mấy phút, ưu thế biển người liền đã bị phóng đại vô hạn, nữ đệ tử Bích Dao cung bắt đầu liên tục thất bại, vừa đánh vừa lui. May mà Ngưng Nguyệt thân là cung chủ Bích Dao cung, không chỉ có tướng mạo xuất chúng, tu vi cũng khá cao, đạt tới sơ cảnh Tru Tà, cũng coi là cao thủ một phương. Bằng không mà nói, Bích Dao cung muốn ở thành Thanh Long ổn định phát triển mấy trăm năm, có được quy mô như bây giờ sao dễ dàng như vậy sao!

Từ góc độ nào đó mà nói, Phúc Gia tiến đánh Bích Dao cung, có thể được Dược Thần các ủng hộ, cũng là bởi vì Dược Thần các bị Phúc Gia lừa bịp, vì không cách nào thu nạp được Bích Dao cung, cho nên không muốn lưu lại Ngưng Nguyệt mang tính uy hiếp này. Dù sao, Ngưng Nguyệt còn rất trẻ đã có tu vi như thế, nàng ta lại không chịu quy phục Dược Thần các, nếu đợi một thời gian nữa, tất nhiên sẽ là một phiền toái lớn của Dược Thần các.

Lúc này, Ngưng Nguyệt thấy đệ tử của mình đã chống đỡ không nổi, trường kiếm trong tay khế động, bay thẳng đến tiền tuyến, một kiếm lăng thiên. Một đạo kiếm ảnh lục sắc lập tức đánh về phía hàng ngũ phía trước. Nơi lục quang đến, mấy tên đệ tử của Thiền Đỉnh Sơn xông lên trước lập tức bị đánh ngã.

Uỳnh!

Một tiếng vang thật lớn, một đám người trực tiếp nổ bay, trực tiếp đụng ngã bức tường người ở phía sau. Đám người lúc đầu đồng nghìn nghịt, lại bị Ngưng Nguyệt cường ngạnh một đòn hiện ra một lỗ to.

Khoé miệng Hàn Tam Thiên mỉm cười, người ở cảnh giới Tru Tà xác thực không hề tệ.

Phúc Gia thấy như thế, lạnh giọng cười một tiếng: "Xú bà nương này, không chỉ có dáng dấp đẹp mắt, cũng mẹ nó hăng hái hung sự đấy. Thú vị, thú vị. Ta muốn có."

Hắn ta vung tay lên, một lão giả mặc đồ xanh bên người hắn trực tiếp bay ra ngoài, bốn tên trung niên mặc trên người chữ Dược theo sát phía sau. Mục tiêu đám người này rõ ràng chỉ Ngưng Nguyệt.

Lão giả mặc đồ xanh mặc dù đã lớn tuổi, nhưng tốc độ cực nhanh, trong tay cầm là một cây trượng kỳ quái, đỉnh có đầu lâu, tản ra màu xanh quỷ dị. Bốn tên mặc trên người chữ cũng riêng nhắm vào Ngưng Nguyệt tung chưởng.

Đối mặt với sự tấn công của năm người, trong lúc nhất thời Ngưng Nguyệt hoàn toàn không chống đỡ được, trường kiếm trong tay vừa bị lão giả hạn chế, bốn chưởng lại trực tiếp đánh tới. Nếu là người thương, chỉ sợ khi bị bốn chưởng này đánh trúng sẽ chết tại chỗ, nhưng Ngưng Nguyệt xác thực là thiên phú cực lớn, đầu óc cũng dị thường tỉnh táo, lợi dụng một không gian cực kỳ chật hẹp, vừa vặn né được bốn chưởng đó.

Nhưng ngay tại thời điểm nàng vừa tránh thoát, trong ống của bốn chưởng kia, đột nhiên tung ra một loại bột phấn màu đỏ. Ngưng Nguyệt không kịp né tránh, mặc dù ngay cả bận rộn che chắn, nhưng trên thân và mặt cũng bị bột phấn phun trúng. Chính vào lúc đang mê mang, lão giả kia trực tiếp đánh một chưởng đánh vào vai nàng. Ngưng Nguyệt lập tức bay ngược ra sau, cho dù có chúng đệ tử nâng đỡ, trong miệng vẫn phun ra máu tươi.

“Cung chủ!"

Mấy người đệ tử vô cùng khẩn trương đỡ nàng, trong mắt đều là sợ hãi. Không phải là sợ hãi cái chết, mà
là bởi vì lo lắng cho Ngưng Nguyệt. Bởi vì những bột phấn màu đỏ ở trên người, trên quần áo Ngưng Nguyệt đã hoàn toàn như là tinh hỏa, khiến quần áo thủng thành mấy lỗ. Mà bột phấn trắng trên mặt nàng, lại đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, tựa hồ đã ngấm vào trong da.

"Ta không sao.” Ngưng Nguyệt chỉ cảm thấy nơi mà mình dính phải bột phấn kia lúc này giống như lửa thiêu, nơi mà lão giả kia đánh trúng ở trên vai cũng càng đau nhức. Nàng biết mình thụ thương không nhẹ, thế nhưng lúc này, ngoại trừ cắn răng kiên trì, cũng không có lựa chọn nào khác. Nhìn qua lão giả kia, lông mày Ngưng Nguyệt nhăn lai.

“Cao thủ thượng giai Tru Tà, La Phúc, ngươi thật sự là xem trọng Bích Dao cung ta." Giọng nói Ngưng Nguyệt lạnh lùng.

Khoé miệng lão giả kia lộ ra vẻ đắc ý, tự nhiên cười cười mà Phúc Gia ở đằng sau càng vênh vang đắc ý: “Nếu đã biết, sao ngươi không ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, hay là để lão phu tự mình đưa ngươi trói đến trước giường Phúc Gia?"

"Phi! Ngưng Nguyệt ta chính là chết, cũng sẽ không để các ngươi có được." Ngưng Nguyệt giận dữ, cầm theo kiếm muốn tiến lên, nhưng mới vận khí, nhất thời chỉ cảm thấy ngực đau đớn, tiếp đó lại phun ra một cỗ máu tươi.

"Trúng đoạn cân tán Dược Thần các ta, ngươi còn nghĩ muốn động?" Kẻ cầm đầu bốn tên kia lạnh giọng cười nói.

"Muốn chết? Có lúc, kẻ yếu không có quyền lợi lựa chọn sống hay là chết đâu." Lão giả lạnh lùng cười nói.

"Chỉ có Phúc Gia mới có thể khiến người sống hay chết." Phúc Gia dâm tiện cười một tiếng.

Loại lời nói nhục nhã này, nghe hiểu được, tự nhiên biết cái gọi là sống và chết của hắn chỉ là gì. Mấy nữ đệ tử Bích Dao cung thấy cung chủ bị người làm nhục như vậy, định cầm kiếm xông lên nhưng Ngưng Nguyệt đã ra tay ngăn cản, nên nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này. Đối phương có cao thủ như thế, nhân số lại hoàn toàn có thể nghiền ép, các nàng xông lên lại có thể thế nào? Còn không phải tìm chết sao?! Chết sớm chết muộn còn không phải đều là chết?!

“Giết!"

Ngưng Nguyệt cắn răng giận giữ quát lên, cho dù không thể vận khí, cũng muốn đấu đến cùng, cũng phải cùng các đệ tử của mình chết cùng một chỗ.

"Quả thực muốn chết."

Khoé miệng lão giả kia co lại, xoay người phóng qua đám người, bắt lấy Ngưng Nguyệt. Chỉ hai chiêu, Ngưng Nguyệt đã bị đánh cho liên tục rút lui. Nhưng ngay thời điểm lão ta lại đánh một chưởng đánh tới, một bóng đen bỗng nhiên xuất hiện, đỡ lấy một chưởng của lão.

"Ba!"

Hai chưởng đối đầu nhau.

Lão giả mang theo nụ cười dữ tợn đột nhiên sắc mặt thay đổi, ngạc nhiên nhìn bóng đen trước mắt, còn không thấy rõ ràng, trong nháy mắt chỉ cảm thấy tay của mình bỗng nhiên truyền đến từng đợt đau đớn.

Rầm!

Một tiếng vang lên, lão giả lập tức chỉ cảm thấy một cỗ lực kỳ lạ trực tiếp phát ra từ tay đối phương, mà lão vừa mới tiếp xúc với nỗ lực kia, còn không kịp phản kháng đã trực tiếp bị đánh ra sau mấy bước.

Mấy bước này, lão giả rốt cục miễn cưỡng ổn định thân thể, chân vẫn luôn khống chế trọng tâm lúc này trực tiếp đạp gạch xanh đất nứt ra. Việc này khiến lão ta không khỏi hoảng hốt trong lòng. Nội lực thật mạnh.

- -----------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện