Ngưng Nguyệt mỉm cười, được đệ tử nâng đứng dậy đi ra ngoài điện. Ngoài điện, Phù Mãnh đang chấn chỉnh lại đệ tử mới nhận của liên minh. Ngưng Nguyệt gật đầu với Thi Ngữ và Thu Thuỷ, hai nàng lần nữa dùng cách giống lúc trước triệu hồi Thần Nhan châu, nhưng tay còn lại của hai người lại phát động năng lượng với Thần Nhan châu.
Soạt!
Đột nhiên, Thần Nhan châu nho nhỏ mạnh mẽ phun ra một cột nước, tiếp đó ở bên ngoài hơi nước bốc lên không ngừng. Hàn Tam Thiên nhìn ngây người. Hạt châu lớn hơn ngón tay cái, vậy mà phun ra cột nước đường kính qua cả một mét, sờ sở như là một con rồng nước. Chỉ trong chốc lát, đại khái trăm mét ngoài điện đều là nước. Ngưng Nguyệt mỉm cười, tay khẽ động, cột nước đột nhiên lại mở rộng gấp đôi.
Uỳnh!!!
Như hồng thủy bộc phát, cột nước điên cuồng cọ rửa phun ra. Nhìn vẻ sững sờ của Hàn Tam Thiên, đám nữ đệ tử Bích Dao cung nhịn không được che miệng cười trộm. Tay Ngưng Nguyệt lại khẽ động, thu năng lượng lại, tiếp đó nhẹ nhàng đưa tay ra, Thần Nhan châu ngoan ngoãn bay về trên tay của nàng. “Nếu như thôi động sức mạnh càng lớn, năng lượng cột nước này phun ra cũng càng lớn." Ngưng Nguyệt nói xong, tay nhẹ run, Thần Nhan châu bay về phía Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nhận lấy nó, phát động sức mạnh trong tay, tiếp đó trực tiếp truyền vào một nguồn năng lượng.
Uỳnh!
Thần Nhan châu nho nhỏ đột nhiên phát ra mạnh mẽ! Sóng cao lên tận mười mấy mét, rộng cũng vài thước, đánh tới.
Rầm!
Phù Mãnh cách Hàn Tam Thiên chừng mấy trăm mét đang sửa lại đám thành viên liên minh, bỗng nhiên bị sóng lớn đánh tới, một đám người trực tiếp bị xô ngã ngửa người. Cho dù đã giãy dụa trong nước, nhưng quả thực là hoàn toàn bị dim trong đó! Cũng may Lân Long giữa không trung bất đắc dĩ lắc đầu, cấp tốc lao xuống, đuôi rồng hất lên, mạnh mẽ đánh tan sóng sau, lúc này đám người Phù Mãnh cuối cùng không bị tấn công. Đợi nước tan, cả người ướt sũng, đám người bị phân tán lẻ tẻ đứng lên.
"Ta phi, làm gì đấy.” Phù Mãnh khổ sở gào với Hàn Tam Thiên. Hàn Tam Thiên cúi đầu xin lỗi.
Anh cũng không nghĩ tới, mình truyền sức mạnh vào, mà Thần Nhan châu lớn hơn cái rắm này lại phun ra cột nước to như vậy. Mà sức mạnh anh phong ra kỳ thật không phải quá nhiều, nếu như đặc biệt nhiều, vậy thật sự có thể sẽ có một trận hồng thủy. Nghĩ đến đây, mắt anh nhìn Thần Nhan châu trên tay mình, thật khó tưởng tượng, hạt châu nhỏ như vậy, lại có thể phóng ra nhiều nước như thế. Hắn là bên trong có cơ quan đặc biệt gì đó đi?! Thậm chí vì để nhìn rõ ràng hơn, anh còn gio nó lên một góc bốn mươi lăm độ, ngửa đầu lên quan sát dưới ánh nắng.
Thế nhưng bên trong lại rỗng tuếch, không có cái gì cả!
Điều này khiến Hàn Tam Thiên hoang mang, cũng hứng thú với đồ chơi nhỏ nhỏ này.
Về lý thuyết, Thần Nhan châu nhận được bao nhiều năng lượng thì sẽ phóng thích bấy nhiêu cột nước. Tiên sư từng nói với Ngưng Nguyệt, nước mà Thần Nhan châu có thể phóng ra, khoa trương nhất, thậm chí có thể phóng ra cả dải Thiên Hà, dìm hết vạn vật, cũng có thể hóa thủy thành kiếm, phá đi nghìn dặm. Ngưng Nguyệt nhìn Hàn Tam Thiên đang hiếu kỳ như một đứa trẻ, không khỏi hơi đắc ý, giải thích.
Thần Nhan châu là bảo vật trấn phái của Bích Dao cung bọn họ, không chỉ đơn giản có thể khiến mặt mày nữ tử Bích Dao cung tỏa sáng như vậy, một mức độ nào đó, nó còn có thể có có tác ở dụng tấn công và phòng ngự.
Mặc dù những điều này cũng trong suy đoán của Hàn Tam Thiên, dù sao sẽ không có môn phái nào sẽ dùng vật dưỡng nhan đến làm bảo vật trấn phải cả, nhưng Thần Nhan châu cũng vượt khỏi phạm vi dự đoán của anh. Bởi vì nó thực sự quá nhỏ. Ai có thể nghĩ được, một hạt châu nhỏ lớn hơn viên bi pha lê có thể phóng ra sóng lớn ngạc nhiên như thế!
“Có chút thú vị đấy." Hàn Tam Thiên cười cười, vừa nói vừa đưa nó cho Ngưng Nguyệt.
Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng đẩy tay anh, cười lắc đầu: “Thần
Nhan châu có tác dụng dưỡng nhan và giữ gìn vẻ thanh xuân, nếu minh chủ đã có phu nhân, sao không cầm nó về tặng cho minh chủ phu nhân chứ?”
"Vậy thì sao được. Đây là bảo vật trấn phải của Bích Dao cung!" Hàn Tam Thiên sững sờ.
"Ngươi ta vốn là đồng minh, lại cứu ta và đệ tử trong lúc nguy nan, với chúng ta là có ơn cứu mạng, vốn nên báo đáp. Lúc trước Ngưng Nguyệt thăm dò minh chủ, cũng chỉ bởi vì trách nhiệm và nghĩa vụ chủ của một cung. Bây giờ đã xác nhận minh chủ không phải người xấu, Ngưng Nguyệt tự nhiên cũng nên tỏ chút tâm ý.” Ngưng Nguyệt mỉm cười.
Lòng của Hàn Tam Thiên ấm lên. Mặc dù anh thật sự không quá cần Thần Nhan châu, nhưng hành vi có qua có lại của Ngưng Nguyệt vẫn là khiến anh rất vui vẻ.
"Đúng vậy, minh chủ, đây cũng là âm ý của chúng ta. Ngài cứ lấy đi."
“Nữ nhân nào chẳng không thích chưng diện chứ. Minh chủ phu nhân cũng giống thế thôi."
“Đúng vậy a, là nam nhân, ngài yêu nàng ấy không phải cũng muốn nàng ấy vui vẻ sao?"
"Huống hồ, chúng tôi nhiều cô nương như vậy, sau này đều đi theo minh chủ. Nếu minh chủ phu nhân không thể mãi mãi trẻ trung, sau này cấn thận chúng ta sẽ gạt ngài đi đấy."
Một đám nữ đệ tử lúc này ai nấy đều từng cười nói trêu đùa.
"Được. Nếu các người đã nói như vậy, tôi không nhận cũng không được. Có điều, Ngưng Nguyệt côliền sợ tôi sẽ lấy luôn nó à?” Hàn Tam Thiên cũng nói đùa.
Hàn Tam Thiên đồng ý tạm thời nhận lấy, thật ra cũng cảm thấy các nàng nói có đạo lý, tuy anh không ghét Tô Nghênh Hạ hoa tàn, thậm chí sẽ coi việc cô già đi là chứng kiến của tình yêu hai người. Với Hàn Tam Thiên mà nói, đó là ngọt ngào! Có điều, có thể khiến cho Tô Nghênh Hạ vui vẻ, anh đương nhiên vui vẻ làm.
Ngưng Nguyệt mim cười, có thể đưa Thần Nhan châu cho Hàn Tam Thiên, thì tự nhiên đã tin tưởng nhân phẩm của anh. Dù sao thân phận của người thần bí còn có thể nói với mình, nàng lại có cái gì không tin hắn chứ?! Nhưng Ngưng Nguyệt đoán chừng nằm mơ cũng nghĩ không ra, cái miệng quạ của Hàn Tam Thiên vậy mà một câu thành sấm, thật sự lên được! Rời khỏi Bích Dao cung, Phù Mãnh nghĩ nghĩ ra nổi, trên đường đi muốn nói lại thôi.
Đám người mà liên minh nhận, Giang Hồ Bách Hiểu Sanh sẽ tạm thời sắp xếp chỗ ở cạnh sườn núi của Bích Dao cung, sẽ không quấy rầy Bích Dao cung. Đồng thời cũng bắt đầu tạm thời nuôi dưỡng họ, sau đó Phù Mãnh sẽ huấn luyện. Có điều lúc này đây, hắn muốn cùng Hàn Tam Thiên xuống núi, đi đặt mua vài thứ.
Hàn Tam Thiên cũng không biết, Thần Nhan châu nho nhỏ lúc này ở trong ngực anh vì được cất cùng một chỗ với Ngũ Hành Thần thạch trong không gian giới chỉ, Thần Nhan châu nho nhỏ chậm rãi tiếp xúc với Ngũ Hành Thần thạch. Sau đó chậm rãi thăm dò lẫn nhau, giao hòa, cuối cùng, Thần Nhan châu hóa thành nước, chậm rãi thẩm thấu lên trên Ngũ Hành Thần thạch. Mà Ngũ Hành Thần thạch bị nước chỗ thẩm thấu, vừa chậm rãi hấp thu Thần Nhan châu vừa từ một phần trên người, cũng bắt đầu có màu nhàn nhạt của nước.
Thời điểm trở lại thành Thanh Long, khi sắp đến của thành, Hàn Tam Thiên dừng chân ngẩng đầu. Trên tường thành, Phúc gia ngoan ngoãn đội đồ lót gắn lên đầu, đồng thời từ từ nhắm hai mắt, lớn tiếng hô hào: “Ta là siêu nhân, ta là siêu nhân!