"Thiên Lộc Tỳ Hưu là bá chủ nơi cực lạnh, cơ thể lại là thánh thú cấp bậc Tử Kim, anh nghĩ sao." Tô Nghênh Hạ vội vàng nói.
Tử kim?!
Nếu ban đầu ở Hư vô tông, chỉ là dị thú màu đỏ cũng khiến Hàn Tam Thiên chịu nhiều đau khổ, lần này thì hay rồi, gặp một con kỳ thú Tử kim cũng không biết là may mắn hay xui xẻo!
"Grù!"
Lại là một tiếng rống giận, Thiên Lộc Tỳ Hưu lại tấn công tới.
"Lão đại chạy mau, tên này đang cực kỳ giận dữ, rất tàn bạo, bốn huynh đệ chúng ta đối phó."
Tiếng nói vừa dứt, tiếng kêu của bốn con rồng xé rách chân trời, trực tiếp từ trong nước bay lên, hợp lại diệt Thiên Lộc Tỳ Hưu.
"Con mẹ nó, nào có tiểu đệ liều mạng, lão đại chạy trối chết, huống chi, lão tử không có ý định trốn!" Hàn Tam Thiên cũng khơi dậy sự tức giận, tay trái ôm Tô Nghênh Hạ, tay phải nguyệt luân, bọc với kiếm, một chưởng đầy đi, ngọc kiếm hóa thành mũi tên dài tập kích Thiên Lộc Tỳ Hưu đang bị bốn con rộng tập kích.
Phanh!
Ngọc kiếm đâm trúng Thiên Lộc Tỳ Hưu, quán tính to lớn trong nháy mắt khiến cho thân thể cao lớn của anh bay ngược lại mấy thước, nhưng chỉ thấy nó rung cánh một cái, ngọc kiếm nhất thời bay trở về trong tay Hàn Tam Thiên, mà nơi nó bị đâm trúng lại chẳng qua là có một vết thương mà thôi.
"Hay đó."
Hàn Tam Thiên không khỏi than một tiếng, mặc dù thiên hỏa nguyệt luân không hợp chung một chỗ, uy lực không phải cực kỳ to lớn, nhưng lực lượng của một thứ vẫn rất hung mãnh, nhưng con vật này ăn trúng một quả như vậy lại không có chuyện gì!
Quả nhiên là kỳ thú cấp bậc Tử kim.
Nếu như có một con kỳ thú như vậy sóng vai tác chiến quả thật như hổ thêm cánh, điều này cũng không trách được người của thế giới bát phương xem thần binh và kỳ thú là những thứ cần thiết.
Ngay khi Hàn Tam Thiên cảm thán, Thiên Lộc Tỳ Hưu bị đau đã giận dữ, chợt đánh văng bốn con rồng đang bao vây nó ra, ngay sau đó mang khí thế lôi đình ầm ầm tấn công tới.
"CMM!" Hàn Tam Thiên buồn bực khẽ quát một tiếng, ôm Tô Nghênh Hạ, trong tay động một cái, ngọc kiếm nơi tay, trực tiếp phóng tới.
Đoàng đoàng đoàng!
Một người một thú bỗng nhiên giao thủ, mặt biển yên ả nổ ầm bốn phía.
Trong lúc nhất thời, thiên lôi đánh với địa hỏa.
Hàn Tam Thiên tuy không muốn làm Thiên Lộc Tỳ Hưu trọng thương, nhưng Thiên Lộc Tỳ Hưu đã nổi sát khí, thêm trong đầu muốn bảo vệ Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên không chỉ không sử dụng công kích có lực sát thương to lớn, đồng thời nương tay khắp nơi, điều này cũng định trước Hàn Tam Thiên bắt đầu lần lượt tháo chạy.
Hơi bất cần một cái, một cánh của Thiên Lộc Tỳ Hưu đã vỗ vào người Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên chỉ cảm thấy như bị núi đụng, đầu óc đều cảm giác chấn động một cái, thân thể cũng trực tiếp bay ra ngoài.
Dứt khoát, nhỏ Thiên Lộc Tỳ Hưu rất nhanh tiếp nhận Hàn Tam Thiên, để cho hắn chậm qua thần tới.
"Vật nhỏ, ngươi cũng nhìn thấy, không phải ta không nương tay, mà là cha ngươi hay là mẹ ngươi quá ác." Hàn Tam Thiên không biết làm sao cười khổ một tiếng, trong tay động một cái, trực tiếp định gọi ra búa Bàn Cổ!
Nhưng ngay vào lúc này, trên mặt biển đột nhiên có vô số cột nước ầm ầm bốc lên, sau khi quấy rối cuộc chiến, lại tập hợp lại tạo thành một con rồng nước, trực tiếp tấn công Thiên Lộc Tỳ Hưu.
Thiên Lộc Tỳ Hưu chợt dùng một móng đánh tan rồng nước, rồng nước hóa thành vô số đợt sóng nhưng thuận thế chuyển một cái, trực tiếp dán trên
Thiên Lộc Tỳ Hưu.
Ngay sau đó, trên mặt biển lại đột nhiên xuất hiện mấy trăm vòng nước, một bóng dáng màu lam hiện ra ở chính giữa vòng nước.
"Minh Vũ?!" Tô Nghênh Hạ sửng sốt một chút.
Mỗi một vòng nước bị ánh sáng màu lam xuyên qua cũng giống như một mặt gương xoay tròn, chỉ chốc lát, mấy trăm vòng nước chuyển động, mặt biển yên ả cũng bị vòng nước khuấy động, hóa thành sóng lớn.
"Đi!"
Một tiếng quát dễ nghe, bóng người màu xanh da trời của Minh Vũ đột nhiên xuất hiện ở trung tâm, một giọt nước biển trong tay nhàng điểm một cái, mấy trăm vòng nước xoay tròn đột nhiên tấn công Thiên Lộc Tỳ Hưu ở trên bầu trời.
"Huu!"
Khi ảnh mặt trời chiếu lên vòng nước tạo ra khúc xạ ánh sáng, khi mấy trăm tia sáng cùng chiếu lên, Thiên Lộc Tỳ Hưu giữa không trung bị ánh sáng chiếu vào hoàn toàn hiện ra một mảnh trắng xóa.
"Minh Vũ, thật sự là cô!" Tô Nghênh Hạ thấy bóng dáng Minh Vũ sừng sững, rốt cuộc không nhịn được vui mừng nói.
Minh Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, dưới chân không động đậy, nước biển lại tự động đưa nàng đến trước mặt Hàn Tam Thiên cùng Tô Nghênh Hạ: "Thật không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau ở đây."
"Đúng rồi, Minh Vũ, tại sao cô lại ở chỗ này?" Tô Nghênh Hạ vui vẻ nói.
"Ta là nữ nhi của biển, phải là ta hỏi các ngươi, tại sao lại tới nơi này chứ?" Minh Vũ cười nói.
Điều này lại khiến Tô Nghênh Hạ nhất thời có chút lúng túng, liếc nhìn Hàn Tam Thiên, nói: "Chúng ta, chúng ta là tới giúp ngư dân tìm người."
"Có người lại bị dã thú này tập kích?" Minh Vũ sửng sốt một chút.
"Đúng rồi, nó..." Hàn Tam Thiên liếc nhìn Thiên Lộc Tỳ Hưu bị ánh sáng trắng vây quanh giữa không trung.
"Chẳng qua là Khốn thần thuật mà thôi, không chống đỡ được bao lâu, con thú này quá hung mãnh, ta cũng không có cách nào bắt nó." Minh Vũ đạo.
Tiếp đó, tay nàng lại tung ra một vòng nước, ngay sau đó, một con rùa đen to lớn từ trong vòng nước bơi ra, rơi trên mặt biển, lộ ra vỏ rùa to lớn.
"Nó có thể chở các ngươi một đoạn đường." Minh Vũ nhẹ giọng nói xong, nhìn về phía con rùa đen già, lạnh lùng nói: "Lão Quy, những người này là bạn ta, chở bọn họ một đoạn đường, dẫn bọn họ tìm người đi."
"Dạ!" Lão Quy ở trong nước hừ nhẹ.
"Ta đi dụ con quái vật này đi." Nói xong, Minh Vũ dưới chân không động đậy, nhưng nước biển xung quanh lại đột nhiên chuyển động dữ dội, mang Minh Vũ nhanh chóng đi về phương xa.
Mà mấy trăm tia sáng như sợi dây, kéo Thiên Lộc Tỳ Hưu đi theo sau lưng Minh Vũ, đi xa xa.
Nhìn bóng lưng đã đi xa, lão Quy lúc này đột nhiên lên tiếng: "A, tại sao phải lừa gạt nàng chứ?"