Hàn Tam Thiên gật đầu một cái, lại đem Tiên Linh thần giới hóa thành chìa khóa, tiếp đó bỏ vào lỗ nhỏ chỗ của đá.
Theo chìa khóa mà Tiên Linh thần giới hóa thành có thêm một màu đỏ tươi, toàn bộ vùng núi hơi nước ngất trời, cửa đá được mở ra.
Long bà ngoan ngoãn rời đi, chỉ để lại Hàn Tam Thiên dẫn Tô Nghênh Hạ chậm rãi xuyên qua cửa đá đi vào trong sơn động.
Sau khi hai người tiến vào, Tiên Linh thần giới lại hóa thành chiếc nhẫn bay lên ngón tay của Hàn Tam Thiên, mà cửa đá cũng nặng nề đóng lại.
Oanh!
Trên vách tường đèn đuốc đột ngột đốt lên.
Bức tường ngọc trong động nghiêm trang sáng ngời.
Động dài mười thước, kế đó là một cái thang đi xuống.
Lầu dưới thang là một không gian dưới đất vô cùng rộng lớn, đồ trang trí không tính là quá sang trọng, nhưng cũng coi là không gian đặc biệt, toàn thân bọc gạch màu xanh, treo trên đỉnh nóc có một cặp hạc.
"Tam Thiên, có bích họa." Tô Nghênh Hạ chỉ vách tường hai bên, ngạc nhiên nói.
Hàn Tam Thiên theo mắt nhìn đi, trên vách đá có rất nhiều hình được chạm trổ trông rất sống động, không nhìn không sao, nhìn một cái khiến Hàn Tam Thiên cả kinh nhíu mày.
Trong Phù hải có một đảo cô đơn, ngoài đảo có con rùa già, hàng năm phiêu lưu ở bên ngoài đảo.
"Cho nên lão Quy biết đường, là bởi vì lão quy này vốn có chút liên quan đến Tiên Linh đảo sao?" Hàn Tam Thiên lẩm bẩm nói.
"Có lẽ vậy, nhưng bởi vì nó bị Minh Vũ gọi ra cho nên chúng ta là chủ của nó trước." Tô Nghênh Hạ giải thích.
Đúng vậy, hơn nữa lão Quy bởi vì là vật trong biển, bị nữ nhi của biển ra lệnh cũng rất bình thường, chẳng qua là đám người Hàn Tam Thiên không nghĩ tới rùa biển sẽ có quan hệ với Tiên Linh đảo.
"Tam Thiên, anh xem đây là cái gì? Đây không phải là cái gì đó mà anh nói chứ..."
"Thiên Lộc Tỳ Hưu?" Hàn Tam Thiên sửng sốt một chút, cung điện dưới đất của Tiên Linh đảo làm sao còn có bức họa của Thiên Lộc Tỳ Hưu?!
Bên trên bức tranh, một con tỳ hưu điên cuồng đánh vỡ nhiều thuyền bè, đảo nhỏ sau lưng gió lửa nổi lên!
"Chẳng lẽ là trước khi Tiên Linh đảo xảy ra chuyện, sư công đã khắc sao?" Tô Nghênh Hạ kỳ quái nói.
"Không đúng, em nhìn dáng người con Tỳ Hưu này đi, so sánh với thuyền, thực tế cũng chỉ lớn hơn gấp mười lần, nhưng cái hôm nay chúng ta gặp lại gấp gần hai mươi lần." Hàn Tam Thiên bác bỏ.
"Vậy còn có con khác?"
"Là cùng một con. Anh nhớ lúc anh và con Tỳ Hưu lớn kia đối đầu với nhau, chân trước của nó thiếu một móng sắt, em xem, phía trên con Tỳ Hưu này cũng thiếu một cái." Hàn Tam Thiên nói xong, nhìn Tô Nghênh Hạ nói: "Anh nghi ngờ là vẽ lúc Tiên Linh đảo xảy ra chuyện lần trước, khi đó con Thiên Lộc Tỳ Hưu này còn chưa lớn lên."
Huống chi, gần đây bởi vì chiến loạn mà Vương Hoãn Chi gây ra, sự công cũng sắp chết, ông không có cơ hội đi vào đây điêu khắc những câu chuyện này.
"Tam Thiên, em biết đáp án, đây cũng là con Thiên Lộc Tỳ Hưu mà Tiên Linh đảo đã cứu." Tô Nghênh Hạ kinh ngạc chỉ một bức tranh đá xa xa.
Trên bức tranh, chỉ thấy Thiên Lộc Tỳ Hưu nhỏ bởi vì chân trước bị thương nên được một lão già cứu chữa, mà quần áo trên người ông lão này, trên ngực có một chữ Tiên.
Mà trên miệng
Thiên Lộc Tỳ Hưu ngậm một hòn đá nhỏ màu đỏ, cong đầu ngậm nó đến trong tay của ông lão.
"Anh biết, mỗi khi Tiên Linh đảo gặp nguy hiểm, Thiên Lộc Tỳ Hưu sẽ tới hỗ trợ, chẳng qua là đáng tiếc, lần này nó tới trễ, hơn nữa còn coi chúng ta là kẻ địch." Hàn Tam Thiên nói.
Quay mắt nhìn lại xa xa có một cái rương nhỏ, trong rương có chút ánh sáng màu đỏ, sau khi Tô Nghênh Hạ cầm lên, mở rương ra, bên trong là một hòn đá nhỏ màu đỏ giống như trên bức tranh.
"Đây chính là hạt châu kia sao?" Hàn Tam Thiên cau mày một cái, bỏ nó vào trong nhẫn không gian.
Mặc dù không biết có tác dụng hay không, nhưng lỡ có tác dụng thì sao?!
"Thung lũng xác chết!" Tô Nghênh Hạ đột nhiên chỉ chỉ một trong những bức tranh ở trong cùng, kinh ngạc thất thanh nói.
Hàn Tam Thiên bước mấy bước đi tới, cũng không khỏi nhướng mày một cái, trên bức tranh đá chẳng qua là một mẫu đất trống, trừ cái này ra thì chỉ có một dòng nước chậm rãi chảy vào.
Dưới bức tranh có bốn chữ to: Thi nước nuôi ngày.
Đây là ý gì?!
Hàn Tam Thiên xem không hiểu, chẳng qua là cảm thấy dòng nước có chút kỳ quái, nhưng muốn nói kỳ quái chỗ nào thì Hàn Tam Thiên không nói ra được.
Nhìn bức họa xong, trong thạch thất chỉ còn lại một hàng giường băng cùng mấy cái rương lớn, giường bằng tỏa ra hơi lạnh, Hàn Tam Thiên sờ một chút, trong nháy mắt cảm giác toàn bộ tay cũng sắp mất hết tri giác, nhiệt độ của giường băng thấp đến đáng sợ.
Nhưng thần kỳ là sau khi tay rút trở về, lại đột nhiên cảm thấy sự ấm áp trong căn phòng, giống như chỉ cần không đụng vào thì không cảm thấy nó lạnh như băng.
Tô Nghênh Hạ mở ra cái rương đầu tiên, trong rương đều là các loại sách thuốc.
Mở ra cái rương thứ hai, là các loại luyện đan sách, cái này làm cho Hàn Tam Thiên vô cùng mừng rỡ.
Rương thứ ba và rương thứ tư là các loại kỳ trân dị bảo, hẳn là tài sản của Tiên Linh đảo.
Đến cái rương thứ năm thì chính là các loại hạt giống.
Hàn Tam Thiên rất không hiểu, cầm hạt giống làm gì? Chẳng lẽ Tiên Linh đảo còn thiếu của cải sao?!
Cái này không chắc nha?! Lúc vào đảo, bên trong đảo thực vật bàng bạc, sức sống dồi dào, giống như là nơi thiếu ăn thiếu mặc hay sao?
Những hạt giống này là cái gì chứ?!
Hàn Tam Thiên không hiểu, cho đến sau khi kiểm xong đồ, Hàn Tam Thiên vô tình lật một cuốn sách cổ, lúc này mới hiểu được, cái rương thứ năm này thật ra là thứ quan trọng nhất trong năm cái.
Thậm chí, sẽ khiến cho vô số người trên đời này mừng rỡ như điên!