*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rõ ràng là kẻ ở phía dưới bọn chúng, bây giờ nhưng lại là ở phía trên cao cao, rất xa bọn chúng.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Tam Thiên, ngài... ngài bỏ qua cho chúng ta đi." Tiểu Hắc Tử vừa dùng sức đập đầu, vừa vội vàng cầu xin tha thứ. Cái trán bởi vì liên tục va đập, lúc này đã đỏ cả một mảnh.
Ngô Diễn nhìn Diệp Cô Thành, lúc này thân hình hơi động, bay thẳng tới, một tay góp chặt lấy yết hầu của Chiết Hư Tử, một tay nắm chặt yết hầu của Tiểu Hắc Tử: “Hai người các ngươi quả thực đáng chết. Hắn là người mà các ngươi có thể sỉ nhục sao?"
Vừa mới nói xong, trong tay mạnh mẽ dùng sức, chỉ nghe rắc một tiếng, liền trực tiếp bẻ gãy cổ của Tiểu Hắc Tử và Chiết Huư Tử. Bọn chúng mở to hai mắt, không cam lòng lại sợ hãi mềm oặt trong tay Ngô Diễn.
Tiếp đó, Ngô Diễn mạnh mẽ quay đầu, nhìn về phía Hàn Tam Thiên, cúi đầu nói: “Hai người lúc trước hãm hại ngài, ta đã giúp ngài giết rồi. Việc này trên thực tế không có liên quan đến Cô Thành, hắn..."
"Tôi có nói muốn giết bọn chúng sao?” Hàn Tam Thiên không vừa lòng cắt ngang lời nói.
Mặc dù Tiểu Hắc Tử và Chiết Hư Tử là tiểu nhân, nhưng Hàn Tam Thiên lại không hề có ý nghĩ giết chết bọn chúng. Dù sao ở trong mắt Hàn Tam Thiên, đây chẳng qua là hai con kiến nhỏ mà thôi, anh thật sự không có hứng thú giết hai con vật nhỏ yếu, cho dù bọn chúng đã từng hãm hại mình.
Đại thụ che trời sao lại đi so đo với đám cỏ khô chứ?! Bọn chúng chỉ cần nói ra chân tướng cũng đã đủ rồi.
Ngô Diễn lập tức sững sờ, trong lòng giật mình. Diết chết hai người bọn chúng cũng là phòng ngừa lửa trên người bọn chúng sẽ lây đến trên người mình.
"Mẹ hắn." Diệp Cô Thành đi lên mấy bước. Bốp!
Một cái bạt tai, lập tức tát liên tục lên trên mặt của Ngô Diễn trên mặt, hắn tức giận quát: “Nơi này từ lúc nào đến phiên ngươi làm chủ chứ?"
Bị Diệp Cô Thành tát, trên mặt Ngô Diễn hiện lên một tia khó chịu. Dù sao, Diệp Cô Thành thế nhưng là vãn bối của hắn, sao lại ở ngay trước mặt mọi người làm như vậy, hắn sao còn mặt mũi để mà tồn tại nữa? Có điều, hắn cũng không dám lỗ mãng, cúi đầu, nhìn Hàn Tam thiên: “Thật sự xin lỗi!"
Diệp Cô Thành cũng nhìn về phía Hàn Tam Thiên. Mặc dù trong lòng rất khó chịu, tên vô dụng lúc bây giờ ở trước mặt mình cao cao tại thượng, thế nhưng lại
không thể không cúi đầu trước hiện thực: “Tam Thiên, Ngô diễn xác thực là đường đột, nhưng hắn cũng là thực sự chịu không được hai cái tên tiểu nhân này vu khống ta cho nên mới nhất thời xúc động. Ta thay hắn xin lỗi người, thật sự xin lỗi."
“Liền cả chuyện này chỉ muốn nói xin lỗi thôi sao?" Hàn Tam thiên cười cười.
Sắc mặt Diệp Cô Thành lập tức xấu hổ: “Chuyện của Tiểu Hắc Tử và Chiết Hư Tử không liên quan gì tới ta."
“Có liên quan hay không, trong lòng mày tự rõ ràng nhất. Nợ của tao và mày, sớm muộn gì cũng sẽ tính toán rõ ràng, có điều, hôm nay tao không có hứng thú." Hàn Tam Thiên nói xong, quay người liền rời đi.
Trong lòng Diệp Cô Thành thở dài ra một hơi. Bây giờ đại quân của Dược Thần các và hai nhà Phù Diệp đang đấu nhau, Hàn Tam Thiên muốn tìm hắn tính sổ, hắn hoàn toàn không có cách nào chống đỡ. Nhưng nếu như là sau này, vậy hắn cũng không cần phải sợ như vậy. Nhưng vào lúc này, Tần Sương chạy mấy bước đến trước mặt Hàn Tam Thiên, trong mắt đều là nước mắt, thì thào nhìn qua Hàn Tam Thiên, ngay sau đó, hai đầu gối khế cong muốn quỳ xuống.
Hàn Tam Thiên tay mắt lanh lę, vội vàng đỡ Tần Sương, cau mày nói: “Tỷ làm cái gì vậy?"
“Tam Thiên, ta biết Hư Vô tông có lỗi với ngươi, bọn hắn cũng không có tư cách cầu xin ngươi, vậy liền để ta cầu xin ngươi đi, được không?" Tần Sương khóc đến lê hoa đái vũ, vô cùng đau thương nhìn qua Hàn Tam Thiên. Mặc dù thân thể được Hàn Tam Thiên đỡ, nhưng vẫn cố gắng như cũ muốn quỳ ở trên đất.
Trong lòng Hàn Tam Thiên, Tần Sương cho tới bây giờ đều là chăm sóc mình, tin tưởng mình. Cho dù là thời điểm Hư Vô tông đều đối phó với anh, cô vẫn như cũ kiên cường đứng ở trước mặt mình, bảo vệ mình. Đây là sư tỷ mãi mãi trong lòng mình, sư đệ sao có thể nhận nổi quỳ của sư tỷ quỳ chứ?!
"Sư tỷ, tỷ hà tất phải như vậy đâu? Bọn họ đáng giá để tỷ thương hại sao?" Hàn Tam Thiên nhìn thấy Tần Sương như thế, trong lòng cũng không khỏi đau khổ, quay mắt nhìn lại, chỉ tay vào đám