Gương mặt Vương Hoãn Chi lạnh lẽo, ban đầu, trận đánh ở phái Hư Vô, cuộc chiến ngăn cản hai nhà Phù Diệp liên thủ tuy rằng cũng được coi như một cuộc đại chiến, nhưng ít nhất còn không có tư cách để cho lão ta tự mình lên sân khấu.
Nhưng tin tức ngày hôm qua mà Diệp Cô Thành truyền đến lại khiến cho lão ta cả đêm qua vội vã chạy đến đây.
Người thần bí mình giết trước đây thế mà lại còn sống!
Mà điều khiến cho lão ta khiếp sợ chính là, từ những gì mà Diệp Cô Thành nói, thì hắn ta còn biết một chuyện nữa, đó là Người thần bí chính là Hàn Tam Thiên, người mà trước đây lão ta cũng đã từng nghi ngờ.
Thế mà lại là hắn!!
Tuy rằng trước đây đã có hoài nghi, nhưng sau khi lão ta xác định được chuyện này rồi, trong lòng vẫn khiếp sợ như cũ.
Đồng thời, trong lòng Vương Hoãn Chi càng thêm rục rịch. Bởi vì nếu như Hàn Tam Thiên là ngườithần bí, vậy đối với Vương Hoãn Chi mà nói, nó không chỉ giới hạn ở thù mới hận cũ trước đây, mà còn có giết người cướp của nữa.
Thân là một vị chân thần vừa mới tấn chức, Vương Hoãn Chi biết được tu vi của mình so với hai vị thực thần của Hải vực Vĩnh Sinh và Đỉnh Lam Sơn khi xuất ra cũng kém không chỉ một chút, hơn nữa thời gian gần đây có một chuyện rất là kỳ quái, sau khi biết chuyện tu vi của thực thần sẽ trì trệ không nâng cao được, điều này đã khiến cho lão ta rất là hoang mang, đồng thời đối với chuyện nâng cao tu vi cũng rất bức thiết.
Hàn Tam Thiên đột nhiên xuất hiện, không thể nghi ngờ gì đó chính là một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
Nếu như có thể giết chết hắn, vậy có thể cướp lại búa Bàn Cổ, lại còn có thể đánh tan hai nhà Phù Diệp, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.
Ngoại trừ Diệp Cô Thành đang theo sát ở phía sau ra, Vương Hoãn Chi còn cố ý mnag đến bốn đứa con của Ma Môn và vài vị cao thủ thần bí, dường như là dẫn theo một nửa cao thủ của Dược Thần các."Truyền lệnh xuống đi, triển khai đội hình, chuẩn bị tấn xông, hôm nay, chỉ cho phép thành công, không được thất bại.”
Vương Hoãn Chi lạnh giọng quát.
"Vâng!"
Diệp Cô Thành gật đầu.
Từ Diệp Cô Thành truyền lệnh xuống, bỗng nhiên đội ngũ chậm rãi tản ra, hướng đến bốn phương tám hướng tán đi, lao thẳng đến phái Hư Vô dưới bầu trời đầy sao.
Giữa không trung, Hàn Tam Thiên nhìn thấy Vương Hoãn Chi mang quân mà đến, trong đôi mắt vô thần có nét bi thương kia, đột nhiên hiện lên một tia lửa giận, lông mày cũng khẽ nhíu lại.
Nắm chặt thanh trường kiểm ở trong tay, sức mạnh màu vàng quân quanh toàn thân chỉ trong nháy mắt.
Bên trong phái Hư Vô, đến khi nhìn thấy đại quânđánh đến, người trong điện đã luống cuống hết chân tay, một đám người thảo luận mãi, Bách Hiểu Sinh lại bị Lân Long mang đến giữa không trung.
"Tam Thiên, kết giới của phái Hư Vô đã không còn nữa, nếu như kẻ địch muốn tấn công, có nên để cho các đệ tử của phái Hư Vô chuẩn bị chiến đấu không?"
Bách Hiểu Sinh hỏi một cách cẩn thận.
Sau khi Tần Thanh Phong đi, tâm trạng của Hàn Tam Thiên vẫn luôn không tốt, ngay cả một câu cũng không nói, vẫn luôn đứng ở giữa không trung, không nhúc nhích chút nào.
“Tôi đã nói rồi, tổ chức tang lễ một cách bình thường."
Hàn Tam Thiên đáp lại một cách lạnh như băng.
“Tam Thiên, ta biết Tần Thanh Phong là chết ở dưới kiếm của ngươi, ngươi rất tự trách bản thân, nhưng thật ra chuyện này không hề liên quan gì đến ngươi hết, thậm chí từ một góc độ nào đó mà nói, Tần Thanh Phong có thể chết ở dưới kiếmcủa ngươi, là chuyện đáng để ông ta vui vẻ."
Bách Hiểu Sinh an ủi nói.
"Nếu anh giết chết sư phụ của anh, anh còn có thể cho là như vậy được hay không?"
Hàn Tam Thiên lạnh giọng không vừa lòng đáp.
"Chuyện này..."
Bách Hiểu Sinh ngân ngẩn cả người:
“Nhưng mà, nhưng mà mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, mọi người cũng không hề có ý trách cứ ngươi. Hơn nữa, đại quân của Dược Thần các cũng đã đến gần rồi, trận pháp của phái Hư Vô cũng không thể dùng được nữa, nếu như chúng ta không chuẩn bị để chiến đấu, thì đây không phải là đang tìm đường chết hay sao?
"Tôi đã nói rồi, có tôi."
Hàn Tam Thiên lạnh giọng quát lớn.
Ngay sau đó, anh trực tiếp bay về phía trước.Thở dài một tiếng, Bách Hiểu Sinh chỉ có thể cùng Lân Long trở về.
"Thế nào rồi?"
Phù Mãng và mấy người khác vội vàng tiến lên hỏi.
Bách Hiểu Sinh lắc đầu một cách bất đắc dĩ nói:
“Hắn bảo chúng ta cứ tiếp tục cử hành lễ tang."
“Tiếp tục cử hành sao? Chuyện này...”
Phù Mãng vô cùng buồn bực nói:
“Thế này rồi còn cử hành gì được nữa? Kẻ địch đối đầu rất mạnh.”
“Đúng vậy, quân địch có nhiều người như vậy, sau khi chúng ta không còn trận pháp nữa, chúng ta có giữ vững được đội hình không cũng là một vấn đề rồi, giờ còn muốn tổ chức lễ tang ư?"
Thu Thủy cũng có chút buồn bực nói.Đây quả đúng là chuyện không có khả năng.
"Rõ ràng là đối phương đến một cách có chuẩn bị, sau khi tiếp cận chúng ta rồi, sẽ trực tiếp phân tán đội hình ra, mục đích chính là không cho Hàn Tam Thiên đánh một nhóm lớn giống như hôm qua. Phải chơi cho bọn họ tiêu hao đã."
Phù Ly lạnh giọng nói.
Chuyện này là không thể nào, cũng là liên tiếp gặp nạn.
"Tam Vĩnh đại sư."
Nhưng vào đúng
lúc nào, đột nhiên Tô Nghênh
Hạ lại ngẩng đầu lên.
“Nghênh Hạ, ngươi có dặn dò gì sao?"
Tam Vĩnh nhẹ giọng hỏi.
Tuy rằng Hàn Tam Thiên có chút cố chấp, nhưng nếu như Tô Nghênh Hạ có thể làm chủ những chuyện khác, thì đó cũng là một chuyện tốt.“Phiền ông chủ trì một chút, tiếp tục lễ tang đi."
Tô Nghênh Hạ lạnh nhạt nói.
"A?"
Tam Vĩnh sửng sốt, ông cứ tưởng rằng Hàn Tam Thiên bởi vì cái chết của Hàn Tam Thiên nên trong thời gian ngắn mới có những quyết định sai lầm, nhưng ít nhất Tô Nghênh Hạ không đến mức như vậy. Nhưng sao ông có thể ngờ đến, quyết định của Tô Nghênh Hạ, thế mà lại ủng hộ Hàn Tam Thiên.
Ở trong lòng Tô Nghênh Hạ, cô có sự tin tưởng không giới hạn đối với Hàn Tam Thiên, cho dù Hàn Tam Thiên có nói là đất đá dưới chân chính là trời, mà trên đỉnh đầu chính là đất, cô cũng sẽ không có chút do dự nào mà tin tưởng anh.
“Nghênh Hạ, cảm xúc của Tam Thiên bởi vì sư phụ của hắn chết nên trong thời gian ngắn kích động là có thể hiểu được, nhưng người không thể hồ đồ được."
“Đúng vậy, lúc này ngươi phải làm ra những quyếtđịnh sáng suốt, không chỉ vừa cứu mình cứu mọi người, mà còn cứu vớt cả chính Tam Thiên nữa.”
Ngay lập tức một đám người sốt ruột nói.
Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ rất kiên định, nói:
“Đủ rồi, cũng không cần nói nữa, tôi tin tưởng quyết định của Tam Thiên.”
"Được, nhị sư đệ, để cho mọi người ở phái Hư Vô tiếp tục cử hành lễ tang đi, Nghênh Hạ nói rất có lý, chúng ta phải tin tưởng Hàn Tam Thiên. Ta đã vụt mất rất nhiều thứ rồi, không muốn mắc thêm lỗi lầm nữa."
Tam Vĩnh gật đầu, là người đầu tiên đứng ra ủng hộ.
Vài vị trưởng lão của phái Hư Vô cũng gật đầu, những gì mà Tam Vĩnh nói, sao không phải là tiếng lòng của bọn họ được chứ?
Mà lúc này, Hàn Tam Thiên thế mà lại bay đến cửa lớn của phái Hư Vô, cầm Ngọc kiếm lên, lạnh giọng nói:"Coi đây là vùng cấm, người tiến vào, chết!"
Giống như là con kiến và ngôi sao vậy, mấy vạn đệ tử của Dược Thần các ở trước ngọn núi của phải Hư Vô đều dừng lại ngay lập tức, mặc dù giọng nói không lớn, nhưng tất cả những người ở hiện trường đều nghe thấy, cảm thấy lạnh cả người.
"Hàn Tam Thiên, ông nội của ngươi đang ở đây, từ lúc nào đến lượt người tới làm càn chứ? Mọi người nghe lệnh, lên cho ta!"
Nhưng vào lúc này, Vương Hoãn Chi lại tức giận hét lớn một tiếng, bước xuống từ một con hỏa kỳ lân, vô cùng uy nghiêm.
Từ tiếng hét lớn của Vương Hoãn Chi, trong nháy mắt bốn người con của Ma Tôn đã bay về phía Hàn Tam Thiên, vạn quân cũng được khích lệ, dưới tiếng hô vang trời lao về phía Hàn Tam Thiên.
Sắc mặt Hàn Tam Thiên lạnh như bằng, vẫn đứng yên bất động, nhưng mà ngọc kiếm trong tay cũng đã được một cỗ sức mạnh thúc dục khẽ ngâmnga rung động.
Giây tiếp theo, Hàn Tam Thiên động!!!
Chạy giống như một con thỏ, giống như là ảo ảnh, trong nháy mắt xuất hiện trước bốn đứa con của Ma Môn.
Ngay lập tức trên bầu trời có binh khí va chạm với nhau, pháp thuật đánh vào nhau, trong thời gian ngắn có các vụ nổ mạnh xuất hiện bốn phía.
Nhưng mà, rất rõ ràng, ở những nơi khác có lẽ bốn người con của Ma Môn cũng là cao thủ trong cao thủ, nhưng khi chống lại Hàn Tam Thiên, chỉ cần mấy hiệp, liền hoàn toàn rơi xuống hạ phong.
Nếu không phải do dưới mặt đất còn có vạn người không ngừng bay về phía Hàn Tam Thiên, khiến cho Hàn Tam Thiên phải chia tinh lực ra để chụp giống như là chụp sâu bọ, đánh đám người bọn họ rơi xuống mặt đất. Thì bốn người này bị chém giết, cũng chỉ là chuyện trong một thời gian ngắn mà thôi.
"Tôn chủ, xem tình huống này, cũng không được ổn lắm, thằng nhãi này rất mạnh mẽ, bốn huynhđệ của Ma Môn hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn."
Lúc này Diệp Cô Thành cũng không nhịn được nữa mà đi đến bên cạnh Vương Hoãn Chi, cung kính nói.
Vương Hoãn Chi lộ ra nụ cười thản nhiên, lại có chút tự tin, không hề hoảng hốt chút nào.