Uỳnh!
Rồng hổ gặp nhau, cả hai đánh đến!
Khí tức vô cùng mạnh mẽ va vào nhau, mặt đất run rẩy vang lên, những người mới bị đánh bay kia còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã lại bị một cỗ khí tức khổng lồ trực tiếp đánh tới.
Bốn người Ma Môn vội vàng phát động năng lượng chống cự, nhưng năng lượng vẫn vỡ vụn như cũ, người bị ngã, thổi ra xa. Mà những người tu vi thấp ở gần còn không kịp kêu thảm lên một tiếng đã hóa thành hư không trong sóng lớn
“Đây là... Đây chính là thực lực của Bán Thần sao?" Diệp Cô Thành cũng bị đánh bay ra xa mấy chục mét, cực kỳ chật vật bỏ từ dưới đất lên, vô cùng hoảng sợ nhìn qua Vương Nhậm Chi và Hàn Tam Thiên ở xa. Bốn người của Ma Môn chật vật bỏ từ dưới đất dậy, lúc này mới chợt phát hiện, cây cối quanh mình đã bị hủy hết, cỏ cũng không còn.
Kinh khủng!
Sợ hãi!
Chỉ là uy chấn còn sót lại của bạo tạc đã có thểhủy thiên diệt địa như thế. Nếu Bán Thần ra một chưởng toàn lực chẳng phải sơn hà sẽ diệt sao?!
Giữa ảnh sáng vàng hồng.
Khuôn mặt Vương Nhậm Chi lúc này dữ tợn, hung dữ nhìn Hàn Tam Thiên, mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuống thuận theo trán. Loại phách lối lúc trước giờ đây hoàn toàn bị thay thế bởi sợ hãi!
"Không có khả năng, không có khả năng. Ta đã là Bán Thần, sao ngươi có tư cách đối đầu với ta?" Vương Nhậm Chi không thể tưởng tượng được nhìn Hàn Tam Thiên mà hỏi.
Ông ta thực sự khó có thể hiểu được. Với tu vi lúc này của ông ta, trên đời này ngoại trừ hai đại Chân Thần ra, làm sao có thể có người có thể địch lại.
“Ông cũng đã nói, Bán Thần còn không phải chưa tới Chân Thần sao? Dựa vào cái gì không thể đối đầu với ông? Hàn Tam Thiên cười khẩy.
Vương Nhậm Chi có trái tim của thần chi tâm nhưng Hàn Tam Thiên cũng có máu của thần. Tất cả mọi người có một nửa truyền thừa của thần, Hàn Tam Thiên lại có cái gì sợ chứ? Dù Vương Nhậm Chi lại có đan dược hộ thân, thế nhưngHàn Tam Thiên đồng thời có Kim Thân hỗ trợ, đồng thời còn có Bất Diệt Huyền Khải hộ thân, linh khí trong người có trái tim của rồng sinh sôi, sao anh lại sợ Vương Nhậm Chi chứ?!
"Ta thực sự đã xem thường ngươi." Vương Nhậm Chi lạnh lùng quát một tiếng: “Có điều, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể gánh nổi một đòn của ta, có thể ngôn g cuồng đến cùng, không coi ai ra gì? Ta cho người biết, vẫn sớm lắm. Chẳng qua ta mới chỉ dùng bảy thành sức lực mà thôi."
Hàn Tam Thiên khinh thường cười một tiếng: “Vậy ông biết ta dung bao nhiêu sức lực không?"
Vương Nhậm Chi không trả lời, nhưng ánh mắt đã hơi tức giận.
"Đỡ được một đòn của ông đương nhiên có thể ngông cuồng, nếu như ông có thể chịu được một đòn của tôi, ông cũng đều có thể như thế. Vấn đề là, ông gánh được sao?"
Một câu khiến trong lòng Vương Nhậm Chi hoảng hốt!
Có ý gì? Mình không thể đỡ nổi một đòn của hắn? Hắn quả thực quá mức huênh hoang!“Lên cho tao!" Hàn Tam Thiên tức giận quát một tiếng, đột nhiên mạnh mẽ đẩy lực lượng.
Vương Nhậm Chi ở bên này cũng đồng thời tăng năng lượng lên, nhưng lực lượng kia dường như còn chưa tới đã chỉ cảm thấy nơi lòng bàn tay đột nhiên có một cỗ sức mạnh rất lớn đánh tới, ngay sau đó như dòng lũ trực tiếp chèn ép năng lượng mới dâng lên của mình. Như lũ quét bộc phát, trực tiếp đập vào mặt!
Phốc!
Cả người Vương Nhậm Chi trực tiếp bị sức mạnh quái lạ đánh lui, mỗi một bước dưới chân đều để lại dấu chân rất sâu ở trên mặt đất. Nhưng dù
là như thế, ông ta phải dùng bốn năm bước mới miễn cưỡng ổn định lại người được. Một giây sau đó, máu tươi trực tiếp phun từ yết hầu ra!
"Ngươi!" Vương Nhậm Chi tức giận Hàn Tam Thiên, vô cùng chấn động nhìn tên nhóc ở trước mắt. Nhưng dù chỉ là khẽ động, gân mạch cả người đều vô cùng đau đớn.
Rất hiền nhiên, quyết đấu chưởng phong đã chấm dứt do ông ta đã bị thương!“Tôi đã nói ông không chịu nổi." Hàn Tam Thiên mỉm cười lạnh lùng, trong lời nói đều là khinh miệt.
"Ngươi cũng đã là Bán Thần?" Vương Nhậm Chi không thể tưởng tượng nổi nhìn Hàn Tam Thiên, chịu đựng đau nhức kịch liệt nhíu mày nói.
Hàn Tam Thiên cười không đáp, ngược lại nói giễu cợt: “Kẻ thất bại có tư cách hỏi người thắng sao?"
Vương Nhậm Chi lại tức đến mức sắp thổ huyết, nhướng mày: “Ngươi có phải còn giấu thứ gì khác bên trong mộ Thần không giao cho ta? Bằng không mà nói, sao ta dừng mãi không tiến được, mà ngươi... lại có tư cách đối đầu với ta?!”
Hàn Tam Thiên lạnh lùng đáp lại: “Ông đoán đi!"
Sắc mặt Vương Nhậm Chi lại lạnh lẽo, không cần Hàn Tam Thiên trả lời, ông ta đã biết đáp án. Bằng không mà nói, không có cách nào giải thích tất cả sự thật trước mắt. Vương Nhậm Chi đồng thời bừng tỉnh đại ngộ lại giận sôi lên. Bởi vì Hàn Tam Thiên đã lấy đi đồ của thần vốn là của ông ta, thậm chí, còn lấy đi tất cả Tiên Linh đảo.Xem ra, ta còn thực su không the không giết ngươi." Vương Nhậm Chi cần răng nói.
"Bằng ông?" Hàn Tam Thiên khinh thuờng nói.
"Đương nhiên không phải ta." Vương Nhậm Chi lạnh giọng cười một tiếng,
Đột nhiên vào lúc này, Hàn Tam Thiên cảm giác được trên đầu tối lại, giương mắt lên nhin ở giữa, chỉ thấy một lá cờ lớn bỗng nhiên bay đến, xoay trong trên đầu của mình. Mà gần như đồng thoi, mấy hòa thượng mặc cà sa, đầu đội mũ Lạt Ma, da trên người đều hiện lên xích hồng, trong tay cầm pháp châu hoặc pháp trượng, nhanh chóng vây quanh Hàn Tam Thiên.
“Ta biết bản lĩnh của ngươi, đối đầu với kẻ có thể chạy ra khỏi vực sâu vô tận, người thật sự cho rằng ta không có chuẩn bị khác?"
Hàn Tam Thiên cau mày, đang muốn tiến lên một bước, trong lá cờ lớn bỗng nhiên bắn ra một cột sáng màu xám, trực tiếp bao phủ lấy Hàn Tam Thiên, một cỗ ma âm kỳ lạ cũng bay vào trong tai. Đỉnh núi ở, bóng người lắc lư.
Sắc mặt Diệp Cô Thành lạnh lùng, chăm chú đitheo sau lưng một người. Phía sau bọn chúng là chừng sáu bảy trăm người, cứ thế lắc lư đi về phía trước!
"Hàn Tam Thiên, người nhất định phải chết." Giọng nói của Diệp Cô Thành lạnh lùng.
Người phía trước Diệp Cô Thành, mắt sáng như đuốc nhìn người ở giữa không trung Hư Vô tông, dưới ảnh mặt trời, gương mặt ông ta lúc này phái lệ lại quen thuộc Chính là Dược Thần các Vương Nhậm Chi!