Giữa không trung, bỗng nhiên thân ảnh của bốn con rồng bay đi, bay về hướng phái Hư Vô.
Đến khi đám người Tô Nghênh Hạ nghe được tin tức mà Tứ long truyền lại, một đám người đều mang vẻ mặt hoảng sợ và lo lắng.
"Tam Thiên bị người khác vây công sao? Hơn nữa còn bị đánh mà không hoàn thủ? Mắng cũng không mở miệng đáp trả?"
Đôi mắt Phù Mãng gần như vì nôn nóng mà sắp trừng lớn ra.
Sao bọn họ có thể dự đoán được, chân trước Hàn Tam Thiên vừa mới để cho bọn họ tiếp tục tổ chức tang lễ, chân sau đã bị người khác vây công, nhưng vây công thì cũng thôi đi, nhưng vì sao hắn lại không hoàn thủ cơ chứ?
“Chẳng lẽ, bây giờ Hàn Tam Thiên còn không thể kiềm chế được mà đắm chìm trong cái chết của Tần Thanh Phong, cho nên ý chí sa sút, muốn chết hay sao?"
Phù Ly nhíu mày nói.
“Điều này sao có thể chứ? Minh chủ còn có phu nhân và con nhỏ, sao có thể một lòng muốn chếtđược?"
Ngay lập tức Thi Ngữ lên tiếng phủ nhân.
"Có lẽ Tam Thiên đã gặp phải phiền toái nào đó." Lân Long quay đầu lại nhìn về phía Tô Nghênh Hạ nói.
Tô Nghênh Hạ không nói lời nào, cô biết, những gì Lân Long nói mới là tình huống thực sự, cho dù Hàn Tam Thiên có gặp phải chuyện suy sụp đến như thế nào, thì anh cũng sẽ không bao giờ buông tha cho người kia.
Anh có thể vì cái chết của Tần Thanh Phong mà tự trách và khổ sở, nhưng anh sẽ không bao giờ có khả năng buông tha sinh mạng của chính mình.
“Rốt cuộc tình huống bên kia là như thế nào, các ngươi nói rõ ràng tất cả các chi tiết cho ta."
Lân Long lạnh giọng nói với Tứ long.
Tứ long gật gật đầu, ngươi một lời ta một lời, nói tất cả những gì đã thấy không giữ lại một chữ gì cho tất cả mọi người."Lá cờ? Tam Thiên đang ở trong cải bóng của một lá cờ?"
Rất nhanh Lân Long đã nắm bắt được trọng điểm, không nhịn được mà nhíu mày nói:
"Nhìn qua còn thấy mang vẻ mặt tươi cười, vô cùng hưởng thụ nữa sao?"
"Đúng vậy, nếu không phải do bên khóe miệng màu tươi không ngừng chảy ra, chúng ta còn tường rằng có ai đang mát xa cho hắn nữa ấy chủ."
Cảm giác thoải mái ở trên gương mặt hắn, giống như là đang hưởng thụ cái gì đó.”
Nghe nói như thế, Lân Long không nhịn được mà dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía mọi người, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bên ngoài lá cờ, có phải là có mười tám tên huyết hòa thượng hay không?"
Lúc này, đột nhiên Tam Vĩnh nhíu mày nói.
Đúng vậy, nghe những người này nói, giống như là cờ Thiên ma?""Qủa nhiên là vậy."
Tam Vĩnh giống như là gặp phải đại địch, kinh sợ không dễ dàng gì mà nói nên lời, thấy mọi người đang nhìn về phía mình, Tam Vĩnh vội vàng sợ hãi nói:
“Đó là kỳ bảo của Ma Môn, vô cùng tà môn, nhưng cũng chỉ là thứ trong truyền thuyết, không ngờ đến nó lại thật sự xuất hiện ở thế gian.” "Chỉ cần bị giữ ở trong cờ, phối hợp với ma phạm
của mười tám yêu tăng, người bị nhốt trong lá cờ, cơ thể và máu tươi đều sẽ bị ma khí xâm lấn, tâm tình cũng bởi vì ma tính thôi thúc mà xuất hiện các loại tâm ma, nghe đồn rằng người lợi hại nhất thì có thể nhìn thấy Yêu phật ở trong lá cờ!"
“Yêu phật ư?"
Lân Long hỏi.
“Đó là một trong tứ đại ma vương trên thế giới Bát Phương, nó có pháp lực vô biên, am hiểu nhất là mê hoặc tâm trí con người, nhưng mà, trong cuộc đại chiến xây dựng trật tự đầu tiên trăm vạn năm trước đây của thần ma, nó đã bị ba vị chân thầnđầu tiên liên thủ lại chém giết, sau đó nó liền biến mất trong thế giới Bát Phương! Có người nói rằng, nó đã trốn vào trong cờ Thiên ma!"
“Có phải là Tam
Thiên đã bị Yêu phật kia mê hoặc rồi không?"
Tô Nghênh Hạ hỏi.
"Không biết, nhưng theo những gì ta được biết, chắc là không có khả năng này."
Tam Vĩnh lắc đầu nói:
"Người lợi hại nhất sẽ nhìn thấy Yêu phật, đây cũng chính là nghe đồn mà thôi. Tam Thiên, cũng chưa hẳn là đạt đến được loại độ cao này."
"Nếu như hắn đạt đến thì sao?"
Lân Long hỏi.
Tam Vĩnh nhíu mày nói:
“Lành ít dữ nhiều!”
Nghe nói như thế, mọi người đều trầm mặc lại.
"Chúng ta phải làm gì bây giờ? Nếu không chúngta giết ra bên ngoài, đi giúp Tam Thiên?"
Bách Hiểu Sinh nói.
“Đây là cách duy nhất, Tam Vĩnh, ngươi tập hợp đệ tử phái Hư Vô lại ngay lập tức, chúng ta ra ngoài cứu Tam Thiên.”
Phù Mãng nói xong, cầm lấy đại đao, chuần bị chiến đấu.
Tam Vĩnh gật gật đầu, những người khác cũng đã chuẩn bị nghênh chiến, lúc Lâm Mộng Tịch chuẩn bị phất tay để tập hợp đệ tử lại.
Bỗng nhiên Tô Nghênh Hạ lại chậm rãi đi đến trước linh vị của Tần Thanh Phong, nhẹ nhàng quỳ xuống, sau đó yên lặng ngồi đốt tiền giấy.
Nhìn thấy động tác của Tô Nghênh Hạ, ngay lập tức một đám người ngần cả người.
"Tinh Dao, đốt hương lên đi.”
Tô Nghênh Hạ phân phó nói.
Tinh Dao sửng số, đưa mắt nhìn mọi người, sau rồi vẫn lựa chọn ngoan ngoãn nghe theo, đi đốt hương.“Nghênh Hạ, giờ là lúc nào rồi, người còn có tâm trạng ở lại đây túc trực bên linh cữu?"
Phũ Mãng hơi tức giận, vội vàng nói.
“Đúng vậy, Nghênh Hạ, nếu như không đi cứu người, chỉ sợ là sẽ không còn kịp nữa.”
Tam Vĩnh cũng thúc dục nói.
"Các người đã quên trước khi đi Tam Thiên đã dặn dò mọi người như thế nào sao? Làm theo những gì anh ấy nói đi."
Tô Nghênh Hạ lạnh nhạt nói, cũng chưa hề dừng lại động tác trên tay.
“A, đó là trước đây, nhưng tình huống bây giờ cũng không giống như trước nữa, Tam Thiên đã
dấn thân vào trong nguy hiểm rồi.”
Nhị trưởng lão gấp giọng nói.
“Đủ rồi, Hàn Tam Thiên là người mà Tô Nghênh Hạ yêu thương nhất, nàng ấy còn lo lắng cho hắn hơi bất cứ ai. Nếu như nàng nói muốn làm theo những gì Hàn Tam Thiên nói, thì làm theo đo, nếunhư ai không theo, cũng đừng trách ta không khách khí."
Đột nhiên Lân Long lên tiếng nói.
Tiếng nói vừa dứt, Lân Long lạnh lùng nhìn tất cả mọi người.
Tần Sương cũng chưa nói gì, thu kiếm lại, bước nhanh đến bên người Tô Nghênh Hạ, giúp cô chuẩn bị công việc.
Một đám người hai mặt nhìn nhau, vô cùng lo lắng, nhưng lại không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Ai, còn ngần người ra đó làm gì? Những gì minh chủ phu nhân nói, các ngươi còn muốn cãi lại hay sao?"
Phù Mãng buồn bực lớn giọng quát một cái, thành thành thật thật ngồi xuống một bên.
Những người khác thấy thế, cũng chỉ có thể làm việc của riêng mình, tiếp tục chuẩn bị cử hành tang lễ.
Mà lúc này, Hàn Tam Thiên đang ở trong lá cờ....
- -----------------