Thuận theo tầm mắt phóng ra của hai người, Hàn Tam Thiên chậm rãi đi đến.
"Hư Vô Tông nhiều chuyện như vậy, tiểu tử này còn có nhàn rỗi mà tới đây?" Giọng nói đầu tiên thấy kỳ lạ nói.
"Tiểu tử kia đang làm gì vậy?"
Lúc Hàn Tam Thiên đi vào sau đó, nói gì đó với hai vị trưởng lão sư hổ ở bên cạnh. Không lâu sau đó, hai vị trưởng lão liền dẫn ra một con kỳ thú cũng không lớn kỳ, tiếp đó, Hàn Tam Thiên ký kết khế ước với con kỳ thú kia, sau nữa anh liên rời đi.
Trở lại bên cạnh sơn động, Hàn Tam Thiên nhìn thấy tiểu Bạch đang hơi liếc nhìn Tô Nghênh Hạ, có hơi khẩn trương. Có điều sau khi nhếch miệng, anh trực tiếp dứt khoát dùng tinh thần huỷ đi khế ước vừa ký kết lúc nãy. Một giây sau, Hàn Tam Thiên lại đi vào trong thế giới Bát Hoang, cũng dùng tốc độ cực nhanh, tìm được hai vị trưởng lão sư sư hổ. Ở trước mặt hai vị trưởng lão, còn kỳ thủ mới vừa rồi đã bị trọng thương, có điều vẫn còn sống như cũ.
"Ò, tiểu tử này, đầu óc cũng nhanh nhẹn đấy. Lợi dụng ngăn cách của hai thế giới từ đó có ý đồ muốn huỷ đi kế ước giữa người và sủng vật. Mặc dù hắn cũng không biết chân tướng, nhưng ít ra đánh bậy đánh bạ ngược lại tìm ra được phương pháp."
“Đúng vậy. Một khi huỷ khế ước, Thần thú sẽ chết ngay lập tức. Nhưng mà nếu như không chết ngay lập tức bên trong thế giới Bát Phương mà là chết ở trong thế giới Bát Hoang, như vậy thời gian chết sẽ bị biến lớn rất nhiều. Dù sao một giây đồng hồ của thế giới Bát Phương và trong thiên thư của Bát Hoang hoàn toàn khác nhau. Ngược lại thật thông minh."
Hai âm thanh nhẹ nhàng cười một tiếng.
Hàn Tam Thiên lại nhanh chóng ra ngoài. Không lâu sau đó, một đám kỳ thú lớn hơn lúc trước đi vào trong thiên thư của Bát Hoang. Phần lớn những kỳ thú này đều là sủng vật phía bên Dược Thần các. Rất hiển nhiên, kết quả thí nghiệm của Hàn Tam Thiên khiến cho anh có được manh mối và phương pháp giải quyết tạm thời. Còn lại, cứ như vậy chữa trị cho những kỳ thú này ở trong thời gian ngắn nhất là được. Chuyện này khiến cho Hàn Tam Thiên trăm mối không có cách giải, ngồi một mình ở trong phòng trúc cúi đầu đau khổ.
Tô Nghênh Hạ rót một chén nước đặt lên tay Hàn Tam Thiên, đưa mắt nhìn tiểu Bạch đang chơi vui vẻ với Hàn Niệm trong phong trúc, vỗ vỗ vai của Hàn Tam Thiên: "Không cần tạo áp lực quá lớn cho mình."
Hàn Tam Thiên nhận lấy cái chén, nhẹ nhàng uống một ngụm: "Nếu như Dược Thần các huỷ bỏ khế ước, phần lớn kỳ thú ở nơi này đều sẽ vì vậy mà chết. Anh cũng không phải không phải muốn bọn chúng mà muốn giúp mình. Anh chỉ không muốn thấy bọn chúng đều chết đi."
Hàn Tam Thiên nói xong, mắt nhìn Tô Nghênh Hạ nói: “Những kỳ thú này lúc đầu cũng là vì giúp anh mới không nghe theo ý chủ nhân. Bây giờ có bây giờ, nếu như anh không thể cứu bọn chúng, anh..."
"Em hiểu rõ, vậy sẽ khiến anh rất áy náy. Có điều, dù sao vào trong trong thiên thư của Bát Hoang, anh còn rất nhiều thời gian, có thể từ từ suy nghĩ, không nên quá sốt ruột." Tô Nghênh Hạ quan tâm nói.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu.
Hiện tại mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu một cách để chữa trị.
“Đúng rồi, sư tỷ Tần Sương ở nơi đó, làm sao bây giờ? Bọn họ đã tập kết
lâu như vậy." Tô Nghênh Hạ quan tâm nói.
Hàn Tam Thiên khinh thường, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không có việc gì, không cần vội, cứ để bọn họ đợi đi.”
Thế giới Bát phương lại trôi qua mấy canh giờ nữa. Các đệ tử tập trung đã sớm chờ đến buồn ngủ, thế nhưng Tần Sương vẫn như cũ ở trong chủ điện không biết là làm gì. Mỗi lần có đệ tử nhịn không được hỏi lúc nào xuất phát, Tần Sương vẫn trả lời là thời cơ chưa tới.
Đệ tử Hư Vô tông còn như vậy, một đám đệ tử Dược Thần các phụ trách ứng chiến ở dưới chân núi càng tức hơn. Trơ mắt nhìn chằm chằm núi lớn ở phía trước, từ hết sức chăm chú cho tới bây giờ mắt mệt, nhanh chóng đều nhìn thấy ảo ánh rồi.
Gió lạnh thấu xương buổi tối thổi đến, một đám các đệ tử không khỏi quấn chặt lấy quần áo: “Mẹ nó chứ, không phải nói đám khốn kiếp Hư Vô tông kia sẽ tùy thời công kích chúng ta à? Giờ đều đã nửa đêm, sao còn không thấy động tĩnh gì cả?"
“Trời mới biết được ấy. Không chừng, đây rõ ràng chính là tin tức giả. Dù sao, Diệp đại thống lĩnh của chúng ta cũng không phải lần thứ nhất bị người đùa giỡn."
“Mẹ nó, hắn bị đùa nghịch cũng đầu cần kéo chúng ta cũng nồi cùng chứ?"
“Ai nói không phải, phi!”
Mà bên trong lều chủ tướng, sắc mặt Diệp Cô Thành lạnh lùng, một tay cầm chén vô cùng dùng sức, cả người đều cắn chặt răng.
"Đây đã là đều nửa đêm, nửa đêm rồi, sao Hàn Tam Thiên còn không có động tĩnh gì? Mẹ nó, tên vương bát đản kia sẽ lại không trêu đùa chúng ta chứ?” Thủ phong trưởng lão tức giận đi tại chỗ, tức giận quát.
“Tên khốn khiếp Hàn Tam Thiên kia quả thực quá cần mặt mũi mà. Đây coi chúng ta là gì chứ? Là khỉ à?" Ngũ phong trưởng lão cũng cả giận nói.
“Rác rưởi quả nhiên chỉ có thể dùng chiêu đê hèn, nếu như lấy cứng chống cứng, nhìn xem ta có chơi chết tên vương bát đản này." Lục phong trưởng lão cũng không phục, nói.
Ngô Diễn nhướng mày, tức giận quát: “Vậy hiện tại hắn tới, ngươi dám chơi chết hắn à?"
Lục phong trưởng lão lập tức rụt đầu lại. Nếu như lão ta dám đã sớm ra tay lúc ở Hư Vô tông rồi.
Ngô Diễn nói xong, lúc này Thủ phong trưởng lão mới nói: “Mặc dù Hàn Tam Thiên tuồn tin tức ra, nhưng đại quân của Phù gia ở trên núi cũng một đêm không động tĩnh gì. Có thể nào là tin tức giả hay không?"
Rầm một tiếng.
Toàn bộ chén trong nháy mắt đều biến thành mãnh vỡ trong tay Diệp Cô Thành.
Diệp Cô Thành giận không kìm được vỗ bàn một cái: “Mẹ nó, tên Hàn Tam Thiên này chỉ là một tên vô dụng, lại năm lần bảy lượt làm cho ta xấu hổ nhục nhã. Tối nay càng liên tiếp chơi đùa ta. Ta thật sự muốn uống máu của hắn, rút gân của hắn. Sư phụ."
"Có!"
“Chậm đã!” Nhưng vào lúc này, Ngô Diễn đột nhiên lên tiếng.