Toàn bộ thế giới đột nhiên biến đổi, trước mắt là một mảnh tối tăm mờ mịt, khắp nơi đều là màu xám, trông không thấy cuối cùng, cũng không nhìn thấy biên giới.
Hai người trong nháy mắt lần nữa dựa vào nhau, tay cầm trường kiếm, liếc nhìn bốn phía.
"Tam Thiên, đây là nơi nào?" Tần Sương nhẹ giọng mà nói.
Hàn Tam Thiên sớm đã mở thiên nhãn ra, nhưng càng nhìn lại càng nghi hoặc: "Trong
đất.
"
"Trong đất?" Tần Sương sững sờ.
Nhưng trong đất không phải sẽ có bùn đất không ngớt hay sao? Làm sao lại có dạng không gian thế này?
"Chính xác mà nói là ở trong ba tòa núi kỳ quái đó.
" Hàn Tam Thiên nhẹ giọng mà nói:
"Nhưng nhìn không hẳn vậy, bởi vì bốn phía đạ bị cố ý dùng một loại lực lượng vô cùng kỳ quái phong ấn.
"
"Thú vị.
" Lúc này, một giọng nữ có chút uyển chuyển vang lên, âm thanh như chuông vàng, vắng vẻ vạn phần, lại tràn ngập mấy phần bén nhọn và tang thương.
Theo thanh âm này vang lên, bên trong một mảnh màu xám mịt mờ, lúc này có một bóng người xinh đẹp chậm rãi đi ra, nửa treo trên không trung.
Thấy không rõ lắm bộ dáng của nàng, chỉ biết dáng người mỹ lệ, trong ngực cầm một
cây đàn, cho dù tay chưa hẳn đã chạm vào trên đàn nhưng đã có thể nghe tới trận trận.
tiếng đàn uyển chuyển không thôi lọt vào tai, tiếng đàn ôn hòa phối hợp với âm thanh hơi có chút bén nhọn của nàng không xung đột chút nào, chỉ có hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Cảnh tượng khiến người ta cảm thấy như tiên cảnh.
Tìm theo tiếng mà đi, Hàn Tam Thiên và Tần Sương gần như đồng thời nửa quay người, nhưng vẫn vai sóng vai, làm tốt tư thái phòng ngự, nhìn chòng chọc vào nữ tử kia.
"Thật sự là nam tuấn tú nữ xinh đẹp, thật sự không nghĩ tới thế gian còn có nữ tử xinh đẹp như vậy.
" Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, lúc này khói bụi biến mất dần, lộ ra một khuôn mặt tuyệt thế.
Dù không bì kịp Tân Sương, Lục Nhược Tâm, nhưng cũng không phải cô gái bình thường có thể so sánh được.
"Ngươi chính là đại tiên Hoàng Sa?" Hàn Tam Thiên hơi có chút kinh ngạc,