"Thứ ngông cuồng, trong lúc chiến đấu mà người còn cười được?" Nhìn thấy Hàn Tam Thiên nhắm mắt, cũng lộ ra mỉm cười, Bùi Hổ lạnh giọng nổi giận mắng.
Chỉ là Hàn Tam Thiên lại chưa có bất kỳ phản ứng nào, tâm thần hợp nhất, trạng thái vững như núi.
Từ trước đến nay, Hàn Tam Thiên đều đặt sai vị trí của thiên hỏa nguyệt luân, từ căn nguyên mà nói, bọn chúng là pháp thuật, điểm này lúc lão đầu quét rác giao chúng nó cho anh cũng đã nói rõ.
Nhưng có đôi khi, bọn chúng lại giống như
là binh khí, triệu đến là có, thu hồi là đi.
Nhưng Hàn Tam Thiên biết tất cả đều không phải.
Khi thiên hỏa nguyệt luân bị huyết nguyệt thôn phệ, Hàn Tam Thiên từng vì sự lỗ
mãng của mình mà hối hận, vì bản thân anh không chuyên cần mà tự trách, nhưng một giây kia, trong lòng Hàn Tam Thiên cũng cảm thấy đau nhức.
Như là sự đau lòng khi mất đi huynh đệ, mất đi bằng hữu.
"Tâm linh tương thông.
"
Người kiếm hợp nhất.
Thế là thần kiếm thông minh, người như kiếm, kiếm có người, một thể vô địch.
Thiên hỏa nguyệt luân và bản thân anh cũng là như thế.
Bọn hắn là pháp thuật, cho nên mình có thể chỉ đâu đánh đó.
Nhưng bọn hắn cũng là một loại "sinh mệnh" đặc thù tồn tại.
Một ngày tu luyện, một tháng nở hoa.
Cho nên, bọn hắn có thể lập tức cảm ứng
được.
“Thình thịch, thình thịch"
Khi Hàn Tam Thiên nghĩ rõ ràng điểm này, anh cũng chợt nghe âm thanh trái tim mình nhảy lên, từ một lần nhảy lên một tiếng, biến thành nhảy lên một lần hai tiếng.
"Ta cảm ứng được sự hiện hữu của các ngươi.
"
Mà lúc này bên ngoài thân hình anh, sắc khí hắc kim tức bắt