"Nếu tộc Kỳ Lân dám giúp tiểu tử kia thì ta dẹp yên tộc Kỳ Lân của hắn là được.
" Bùi Hổ tức giận mà nói.
"Thiếu gia, dù tộc Kỳ Lân không có thế lực to lớn bằng lúc trước, nhưng cái gọi là lạc đà gầy cũng to hơn ngựa, nếu như tùy tiện xuất kích, thêm nữa có cao thủ kia, chỉ vẻn vẹn dựa vào chúng ta, nói nghe thì dễ nhưng thật sự thì lại rất khó.
Lưu được núi xanh, không sợ không có củi đốt, ngài tuyệt đối không được phụ lòng sự hi sinh bản thân của Ngũ trưởng lão.
" Thuộc hạ vội vàng khuyên nhủ.
"Nhưng mà! " Nghe nói như thế, Bùi Hổ vừa vội vừa giận, nhưng hắn cũng hiểu rõ, thuộc hạ nói không phải không có đạo lý, nện một quyền trên mặt đất, phiền muộn vô cùng: "Mẹ nó, chẳng lẽ cứ uống phí công sức như vậy sao?"
"Thiếu gia, đương nhiên sẽ không, chờ chúng ta trở về bàn bạc kỹ hơn, tương lai chắc chắn sẽ khiến tên tiểu tử kia không chịu nổi.
"
Thuộc hạ có đạo lý của hắn, cũng cho Bùi Hổ một bậc thang thích hợp để đi xuống,
nhẹ gật đầu, không nói thêm lời, vung tay lên, dẫn theo người của mình rút lui.
Mà lúc này, trong chủ điện Kỳ Lân.
Cái chết của Bùi Côn đã sớm bị ném ra sau đầu, trên bàn trong điện chủ, tộc trưởng tộc Kỳ Lân Thánh Nhiên đã mời Hàn Tam Thiên ngồi vào phía