*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vừa mới bắt đầu đánh, Khương Oánh Oánh đã
hôn mê?
Hàn Tam Thiên nhíu chặt chân mày. Điều này quá
kỳ lạ. Mục tiêu công kích của con thắn lằn là anh,
sao Khương Oánh Oánh lại có thể bị ảnh hưởng
được?
Chẳng lẽ khi con thằn lằn khổng lồ xuất hiện đồng
thời còn có những sinh vật khác xuất hiện nữa,
nhung sự chú ý của bọn họ đều đặt trên người
con thằn lằn khổng lồ cho nên mới không để ý
đến. Và Khương Oánh Oánh chính là bị những
sinh vật khác công kích?
Suy đoán này không phải không có khả năng,
nhưng Khương Oánh Oánh lại không vì thế mà
mắt mạng, chuyện này hơi lạ.
Dù sao ở đây xương trắng đầy đất đã đủ nói rõ
tính trí mạng của những sinh vật này. Một khi bị
công kích, sao có thể chỉ bị ngất đi chứ?
“Anh Tam Thiên, thật ra nơi này là chỗ nào, tại sao
lại có những thứ kỳ quái đó?” Khương Oánh Oánh
không hiểu, hỏi Hàn Tam Thiên.
Vấn đề này Hàn Tam Thiên đã nghĩ từ trước, có lẽ
đây là bí mật mà Thiên Khải ẩn giấu.
Chưa trở thành cấp chữ Thiên, chưa trải qua khảo
nghiệm của Ma Vương quật thì sẽ không có tư
cách biết bí mật của Thiên Khải. Lúc trước Dực
Lão và Phương Chiến đều ngậm miệng không nói
về chuyện này, có lẽ Hàn Tam Thiên cũng tìm
được nguyên nhân.
Chuyện này cho dù nói với anh, anh cũng sẽ
không tin, chỉ có tận mắt nhìn thấy mới được.
Quan trọng hơn là có một bí mật động trời như
thế, làm sao có thể tùy tiện nói cho người ngoài
được chứ?
"Đây chính là bí mật Thiên Khải ẩn giấu. Hơn nữa
anh đoán, chỗ chúng ta nhìn thấy chỉ là một góc
ngọn núi băng của bí mật này mà thôi." Hàn Tam
Thiên trầm giọng nói.
Chiếc khăn che mặt thần bí đã dần dần được gỡ
xuống. Chỉ cần có thể sống sót rời khỏi Ma Vương
quật, Hàn Tam Thiên sẽ có thê biết hết tất cả mọi
chuyện. Chỉ tiếc tình hình hiện tại không quá lạc
quan, muốn đi ra ngoài e không phải chuyện dễ
dàng gì.
"Một khi để cho những sinh vật này xuất hiện ở
các
thành phố lớn, nhất định sẽ khiến vạn vật bị
tiêu diệt. Thiên Khải làm thế nào để nhốt bọn
chúng ở chỗ này?" Khương Oánh Oánh hỏi tiếp.
Hàn Tam Thiên cười bất lực, nói: "Những vấn đề
này tôi cũng đang nghỉ hoặc. Muốn biết rết cuộc
đã xảy ra chuyện gì phải ra ngoài hỏi Dực Lão mới
biết được."
Khương Oánh Oánh gật đầu, biết có lẽ mình đã
hỏi quá nhiều, cho nên ngậm miệng lại.
"Trước hết cứ nghỉ ngơi đã. Cho dù như thế nào,
chúng ta cũng phải nghĩ cách rời khỏi nơi này
trước rồi nói sau." Hàn Tam Thiên nói.
Khương Oánh Oánh dựa lừng vào vách núi,
nhưng vách núi lồi lõm khiến cô vô cùng không
thoải mái, cho dù biến đổi tư thế như thế nào cũng
vô dụng.
Hàn Tam Thiên thấy vậy nói: "Dựa vào tôi đi,
không khó chịu."
Khương Oánh Oánh hơi sửng sốt, ngay sau đó
nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Hàn Tam Thiên, quả
nhiên thoải mái hơn nhiều, cũng khiến cô có cảm
giác cực kỳ an toàn.
Lúc đầu mới gặp Hàn Tam Thiên, tâm hồn thiếu
nữ của Khương Oánh Oánh rộn ràng, sinh ra tình
- -----------------