*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Quỳ, thế mà quỳ thật."
"Cũng có ngày Tiêu Lãnh phải quỳ xuống
trước người ta, đúng là hả hê lòng người
mà."
"Đường đường là nhà họ Tiêu cũng phải
thỏa hiệp, thật sự khiến người ta bát ngờ,
xem ra nhà họ Tiêu cũng chỉ có thế."
Trong đám đông có không ít tiếng xì xào
bàn tán. Vài người trong số đó từng chịu
thiệt trong tay Tiêu Lãnh, trước kia giận
mà không dám nói gì. Bây giờ Hoàng
Kiêu Dũng lại bắt Tiêu Lãnh quỳ xuống,
xem như xả được cơn giận thay bọn họ.
Có điều bọn họ không dám nói quá lớn,
sợ bị Tiêu Lãnh nghe thấy, sau này bị
Tiêu Lãnh trả thù.
"Bọn ta đi được rồi chứ?" Tiêu Chiến hỏi
Hoàng Kiêu Dũng.
"Khuyên nhà họ Tiêu các người một câu,
trong hoàng đình là quốc thổ của Hoàng
đình. Cho dù đây là thành Tiêu Lăng cũng
không phải nơi nhà họ Tiêu các người có
thể làm gì thì làm. Đừng xem mình như
bá chủ nơi này, sau này nếu còn dám
kiêu ngạo như vậy, Hoàng Kiêu Dũng ta
tuyệt đối sẽ không tha cho nhà họ Tiêu."
Hoàng Kiêu Dũng nói.
Nếu đổi lại là những người khác dám nói
chuyện với Thiên Vân như vậy, cho dù có
mười cái mạng cũng không đủ chết,
nhưng hiện tại Tiêu Chiến chỉ có thể nén
giận.
"Cảm ơn ngươi nhắc nhở, sau này tất
nhiên nhà họ Tiêu ta sẽ khắc ghi lời này
trong đáy lòng." Sau khi Tiêu Chiến nói
xong, dẫn theo Tiêu Lãnh rời khỏi.
Chuyện này với Hàn Tam Thiên mà nói
chỉ là một trận náo nhiệt, thân là quần
chúng hóng hớt xem trò vui, ngoại trừ
Hoàng Kiêu Dũng "giả ngầu" quá mức
cảm thấy hơi buồn cười ra, không hề đặt
nhà họ Tiêu trong lòng.
Nhưng Hàn Tam Thiên biết, lần này dạy
dỗ Tiêu
Lãnh không có bắt kỳ ý nghĩa gì.
Người như hắn ta giống như mấy tên nhà
giàu ở trái đất, ngang ngược càn rỡ đã
quen, làm sao có thể sửa được chứ?
Cái gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó
dời, người bình thường đều là chưa thấy
quan tài chưa đổ lệ.
"Sư phụ, thế nào, ta không khiến ngài
mắt mặt chứ?" Hoàng Kiêu Dũng hỏi Hàn
Tam Thiên.
- -----------------