"Vâng, cậu Lâm!"
Thẩm Na Na thè lưỡi.
Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn Thẩm Na Na.
Thẩm Na Na là bạn gái của anh trai chạy Rolls-Royce, nhưng anh ta lại không có quan hệ gì với Lâm Hàn và Dương Lệ mà, cớ sao anh ta phải tặng quà?
Anh trai chạy Rolls-Royce hoàn toàn không cần lấy lòng hai người này!
Trong lúc mọi người đang cảm thấy khó hiểu thì Ngô Xuyên bước vào:
"Anh Hàn, lại có người đến đưa quà nè!"
"Lại có người đến!"
Tất cả mọi người cùng tò mò, trước mắt thì những người đến tặng quà đều có địa vị thân phận không tầm thường.
Có người làm trong nhà nước, ông trùm bất động sản, xã hội đen, nhân vật nổi tiếng trên mạng. Bọn họ đều là những người đứng ở đỉnh trong lĩnh vực của mình.
Thế thì, lần này người đến sẽ là ai?
Dương Cảnh Đào, Trần Diễm Diễm, Vương Vi Dân, Trần Đại Lâm, Trần Tùng, Phùng Thạch đều lộ ra vẻ mặt tò mò.
"Ha ha ha, nhà họ Lâm chuyển nhà mới, ông già tôi đây tới chậm mất rồi!"
Một tiếng cười to truyền tới.
Chỉ thấy một ông lão bước vào.
Ông lão mặc áo dài trắng, quần trắng, giày trắng, nhìn như một cụ ông bình thường.
"Cổ Hà của Hoa Đông!"
Nhưng khi nhìn thấy ông lão đó, con ngươi của Vương Vi Dân lập tức co rút, da đầu tê dại.
Ông ta không ngồi nổi nữa, đứng bật dậy khom người cung kính nói:
"Ông Cổ!"
"Cổ... Cổ Hà!"
Dương Cảnh Đào thay đổi sắc mặt, giật bắn mình, suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất.
Người tới đúng là Cổ Hà.
"Bác, Cổ Hà là ai?", Trần Tùng tò mò hỏi.
Dương Cảnh Đào căng thẳng, hoảng loạn, tim đập thình thịch. Ông ta hít mạnh một hơi, nén nỗi kinh ngạc xuống, rồi mới mở miệng:
"Cổ Hà, ông ta là ông trùm của toàn bộ ngành công nghiệp Hoa Đông. Mười năm trước, là người lọt top 10 bảng xếp hạng 100 người giàu có Hurun của Hoa Hạ!"
"Top 10 bảng xếp hạng 100 người giàu có Hurun!"
Nghe vậy, mọi người ở đây đều dại ra nhìn chằm chằm vào Cổ Hà.
Top 10 bảng xếp hạng 100 người giàu có Hurun, điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là ông lão mặc áo dài trắng trước mặt, tại mười năm trước, ngoài những ông trùm bí ẩn trong bảng xếp hạng người giàu có ra thì Cổ Hà cũng thuộc hàng ngũ sở hữu khối tài sản kếch xù đứng thứ 10 ở Hoa Hạ?
Đó là người đứng ở đỉnh của cả cái Hoa Hạ này!
Gì mà Phùng Thạch, Vương Vi Dân, anh trai chạy Rolls-Royce nổi tiếng trên mạng thì cũng chẳng là cái đinh gì trước mặt ông lão này!
Tầm ảnh hưởng của họ chỉ ở trong một cái thành phố Đông Hải nho nhỏ mà thôi!
Còn Cổ Hà, sức ảnh hưởng của ông ta là trên cả đất nước Hoa Hạ!
"Không thể nào, Cổ Hà kia có địa vị lớn như vậy luôn hả?", ông cậu Trần Đại Lâm lắc đầu, khó có thể tin nói: "Dương Cảnh Đào, có phải anh nhận nhầm người rồi không?"
"Sao anh nhận nhầm được chứ!"
Dương Cảnh Đào trừng mắt liếc Trần Đại Lâm một cái: "Ông chủ nhà máy anh làm hồi còn trẻ chính là Cổ Hà! Sao anh nhận nhầm ông chủ của mình được!"
Hít!
Hít!
Hít!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm liên tục hít ngược một hơi.
Nhân vật đứng ở đỉnh của Hoa Hạ... Cũng phải tới đưa quà á?
Sao có thể thế được!
Với thân phận, địa vị, của cải, thực lực của Cổ Hà thì hoàn toàn không cần lấy lòng Lâm Hàn và Dương Lệ!
"Ông Cổ đến! Mời ông ngồi!"
Vương Vi Dân cầm một cái ghế tới đặt sau lưng Cổ Hà:
"Ông Cổ đã đóng góp rất nhiều vào sự phát triển kinh tế của thành phố Đông Hải chúng tôi. Tôi đến núi Vân Mộng mà không đến thăm ông Cổ ngay, mong ông đừng trách nhé!"
"Ôi dào, không sao không sao!"
Cổ Hà không thèm để ý xua tay, nhưng không có ngồi xuống mà nhìn về phía Lâm Hàn:
"Biết cậu Lâm chơi cờ rất giỏi, tôi cũng không biết cái gì tốt mà đưa nên tặng một cái bàn cờ cho cậu Lâm vậy!"
Cổ Hà lấy một cái bàn cờ ra đưa tới trước mặt Lâm Hàn.
Đây chỉ là một bàn cờ bình thường, nhìn chẳng có gì đặc biệt, là loại mà dùng mười tệ đã có thể mua được trên chợ.
Lâm Hàn gật đầu, nhận lấy nó.
Đến trình độ này của anh rồi thì quà có quý, có giá trị hay không đã chẳng còn quan trọng nữa, cái đáng quý là tấm lòng. Có câu quà không quan trọng, quý ở tấm lòng.
Hiển nhiên, Cổ Hà cũng hiểu được điều đó.
Ông ta đi chợ mua một cái bàn cờ tặng cho Lâm Hàn, trái lại có vẻ chân thành, không giả tạo, cố ý lấy lòng.
"Ngồi xuống ăn bữa cơm đi".
Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Cổ Hà gật đầu, lúc này mới ngồi xuống.
Chi tiết ấy khiến Vương Vi Dân nhìn mà hoảng sợ,