Chàng Rể Vô Song

Con nhà lính tính nhà quan!


trước sau

Ầm!

Giọng nói Lâm Hàn rất bình thản, nhưng lời tuôn ra cứ như tiếng sét ngang tai, làm cho Ngô Xuyên chết trân tại chỗ, sắc mặt phờ phạc, mãi chẳng động đậy.

"Anh... Anh Hàn..."

Toàn thân Ngô Xuyên run rẩy, hàm răng va vào nhau lập cập: "Anh nghe tôi giải thích đã..."

"Tôi không cần anh phải giải thích, hồi nhỏ quả thật anh đã chịu không ít cực khổ, dù bố mẹ đã mất nhưng anh đối đãi với ông nội anh rất hiếu thảo, phẩm hạnh không tồi. Hơn nữa, quan hệ của anh với những người dân ở khu Bành Hộ cũng rất tốt, thế nên tôi mới để anh thay thế vị trí của tên Mặt Sẹo, còn giao hết thảy công việc tái định cư và bồi thường của khu Bành Hộ cho anh".

"Vợ của tôi là người tổng phụ trách cải tạo khu Bành Hộ, tôi hi vọng cô ấy sẽ hoàn thành công việc cải tạo khu Bành Hộ một cách suôn sẻ. Thế nên, tôi đã mong mỏi Ngô Xuyên anh có thể thay tôi làm tốt công việc đền bù này, tránh mang thêm phiền phức cho vợ tôi".

Lâm Hàn nhìn Ngô Xuyên.

"Nhưng bây giờ, anh đã làm tôi thất vọng quá!"

"Những gì tôi thấy không phải là một người có thể giúp tôi làm tốt công việc tái định cư và bồi thường. Tôi thấy chỉ là một tên nhà giàu mới nổi trong tài khoản có hơn một trăm triệu tiền bồi thường, liền mua Armani, Longines, Rolex và cả Louis Vuitton nữa".

"Cái câu 'con nhà lính, tính nhà quan' chính xác là dành cho anh đấy, Ngô Xuyên à, anh bị đồng tiền che mắt, đã quên mất mục đích ban đầu tôi để anh giúp tôi rồi".

"Anh Hàn, xin lỗi anh!"

Ngô Xuyên cúi đầu, cẩm thấy xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.

"Anh không cần xin lỗi tôi, bởi vì từ nay trở đi, tôi với anh sẽ trở thành người dưng nước lã, không còn bất kỳ quan hệ gì nữa", giọng nói Lâm Hàn rét lạnh.

"Có rất nhiều chuyện tôi không nói, anh đừng tưởng là tôi không biết".

"Ngô Xuyên, anh nên nhớ rõ một điều, Lâm Hàn tôi có thể giúp anh từ một côn đồ cắc ké thuộc tầng lớp thấp nhất khu Bành Hộ, một bước lên mây trở thành đại ca khu Bành Hộ, là người phụ trách công việc tái định cư và bồi thường, là cá chép vượt long môn hóa rồng".

"Đồng thời, tôi cũng có thể trả anh về nơi bắt đầu dễ như trở bàn tay, làm cho tất cả niềm kiêu hãnh của anh hóa thành giấc mộng hão huyền. Để cho anh quay lại cái khu Bành Hộ đó, ngày qua ngày ngẩn ngơ sống hết cuộc đời của tầng lớp thấp nhất trong xã hội".

"Trên đời này không thiếu những người có năng lực, nếu anh đã không còn hữu dụng, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể thay một người khác".

Bịch!

Nghe đến đây, Ngô Xuyên đã không còn đứng vững, quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn, hai hàng nước mắt tuôn ra:

"Anh Hàn, tôi xin lỗi! Cầu xin anh cho tôi thêm một cơ hội!"

Khuôn mặt anh ta đầy nước mắt, bò lổm ngổm trên mặt đất khóc nức nở.

"Hả?!"

Lý Minh và đám đàn em của gã ta đều trợn tròn mắt, cảm giác thế giới quan bị tác động mạnh mẽ.

Anh Xuyên người phụ trách công việc tái định cư và bồi thường, đại ca khu Bành Hộ, lúc này lại quỳ trước mặt thằng ranh con vắt mũi chưa sạch này? Lại còn khóc lóc vô cùng thảm thiết.

"Sao lại như thế!"

"Có phải tao nhìn lầm rồi không?"

Bọn họ không ngừng dụi mắt, nhưng vẫn nhận ra họ không nhìn lầm.

"Những lời vừa rồi của thằng ranh con vắt mũi chưa sạch kia cứ như địa vị và thân phân bây giờ của anh Xuyên đều là nó ban cho vậy!"

Lý Minh nhìn về phía Lâm Hàn, con ngươi co rút lại, trong lòng nổi lên phong ba bão táp, kinh hồn bạt vía.

"Thằng ranh con vắt mũi chưa sạch này có thận phận gì chứ?"

"Cơ hội sao?"

Lâm Hàn cười nhạo: "Anh làm tôi vô cùng thất vọng, anh còn tư cách gì xin tôi cho anh một cơ hội nữa hả?"

"Anh Hàn, tôi sai rồi!"

Ngô Xuyên không ngừng dập đầu, khóc lóc thảm thương!

Mỗi một cái dập đầu của anh ta đều mạnh đến nỗi vang lên tiếng "bịch bịch", trán của anh ta cũng đã ứa máu.

Anh ta vừa quỳ vừa đi bằng gối đến trước mặt Lâm Hàn, hai tay ôm lấy chân trái Lâm Hàn khóc lớn:

"Anh Hàn, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi!"

"Tôi thú nhận, quả thật tôi đã bòn rút khoản tiền bồi thường!"

"Thời điểm tôi tự ý chuyển vào tài khoản của mình 100 triệu tiền bồi thường kia, tôi đã thầm nghĩ sẽ vì anh mà làm việc thật tốt".

"Nhưng khi tôi nhận ra công việc này quá đơn giản, lúc tôi vừa quay về khu Bành Hộ, thì có mấy người xã hội đen tìm đến tôi, vừa cho tôi tiền, vừa cho tôi gái, miễn là tôi bằng lòng chia lợi ích cho bọn họ!"

"Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng trải qua cái cảm giác được người ta nịnh bợ là thế nào".

"Tôi thú nhận tôi đã bị cám dỗ, bắt đầu ngày tháng ăn chơi,

lại còn đánh bạc thua rất nhiều tiền".

"Sau cùng tôi cũng hết cách, tôi chỉ có thể lấy tiền bồi thường mà bù vào khoản nợ".

"Anh giỏi lắm, đừng nói nữa, nhanh biến ngay đi, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!"

Lâm Hàn cau mày, đạp cho Ngô Xuyên một cước.

Anh tin bản chất Ngô Xuyên là một người tốt, vừa hiếu thảo lại dũng cảm.

Nhưng Lâm Hàn cũng tin bản chất của con người, trong tài khoản đột nhiên lại có 100 triệu tiền công quỹ, hơn nữa quyền lực trong tay người phụ trách công tác tái định cư và bồi thường cực kỳ lớn.

Chỉ cần một khi ý chí bị lung lay thì sẽ bị cám dỗ ngay.

Lấy tiền ăn chơi, gái gú, bài bạc, tiêu xài hoang phí.

Lấy quyền lực lập bè kết phái, mua chuộc lòng người, vơ vét của cải.

Đương nhiên, hiện tại Ngô Xuyên chính là người như thế.

Bốp!

Một cước này đá Ngô Xuyên văng ra mấy mét.

Anh ta phun ra một ngụm máu rồi té tên mặt đất, hít thở gian nan.

"Anh Hàn, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin anh cho tôi thêm một cơ hội nữa!"

Ngô Xuyên bò lổm ngổm trên sàn, lớn tiếng cầu xin:

"Tôi đảm bảo sẽ không có lần sau, nhất định thay mặt anh làm việc thật tốt!"

Dứt lời, anh ta cắn răng giơ tay trái lên, sau đó lấy tay phải bẻ thật mạnh ngón tay cái bên bàn tay trái!

Răng rắc!

Anh tay bẻ gãy ngón tay cái một cách thô bạo, máu đỏ lập tức bắn ra.

"A!"

Ngô Xuyên gào lên thảm thiết, mồ hôi lạnh trên trán tuôn nhễ nhại, đau đến nỗi hốc mắt đỏ bừng, anh nhìn Lâm Hàn:

"Anh Hàn, tôi cầu xin anh cho tôi thêm một cơ hội!"

"Nếu tôi lại bị tiền bạc che mắt thêm lần nào nữa, tôi sẽ giống như ngón tay cái này vậy! Lập tức tự sát trước mặt anh!"

Vẻ mặt Lâm Hàn vẫn lạnh như băng.

Nhưng hai mắt anh hơi khép lại, trong đầu hiện lên hình bóng già nua của ông Ngô - ông nội của Ngô Xuyên.

"Vậy tôi sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng".

Lâm Hàn chắp hai tay ở sau lưng, hít vào một hơi.

Anh thừa nhận, anh đã động lòng thương xót rồi.

Dù sao Ngô Xuyên cũng chỉ là một người bình thường, không chống lại được sự cám dỗ của đồng tiền là lẽ đương nhiên, hơn nữa anh ta vẫn còn phải chăm sóc ông Ngô, hoàn cảnh vốn đã rất thê lương.

"Cám ơn anh Hàn, cám ơn anh nhiều lắm!"

Ngô Xuyên không ngừng dập đầu.

Đám người Lý Minh đứng một bên chứng kiến từ đầu đến cuối cảnh tượng này đều trợn mắt há mồm.

Thằng ranh con vắt mũi chưa sạch tên Lâm Hàn này rốt cuộc có lai lịch như thế nào, chỉ cần một câu đã có thể quyết định số phận của anh Xuyên?

"Bây giờ đến lượt bọn mày", Lâm Hàn nhìn về phía Lý Minh.

Bị tầm mắt này nhìn chằm chằm, Lý Minh giật bắn cả người, toàn thân run lên bần bật như rớt vào hầm băng.

"Tao vừa nói rồi, mỗi thằng quỳ lạy ba lần thì mọi chuyện xem như xong", Lâm Hàn đanh mặt nói: "Giờ là cơ hội cuối cùng của bọn mày đấy".

Giọng nói anh vô cùng rét lạnh, vang vọng khắp phòng, làm tất cả những người ở đây run rẩy không thôi.

Lý Minh không ngu, một câu nói của thiếu niên này có thể quyết định số phận của Ngô Xuyên, làm anh ta phải tự bẻ gãy một ngón tay, ắt hẳn lai lịch vô cùng kinh khủng.

Loại người này không dây vào nổi đâu!

"Tôi... Tôi dập đầu, dập đầu mà!"

Gã ta lập tức quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn, dập đầu ‘bịch, bịch, bịch’ ba cái.

Nhìn thấy đại ca của mình cũng đã quỳ lạy, những gã đàn em tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, sau cùng đồng loạt quỳ thành một hàng dập đầu với Lâm Hàn.

Bịch, bịch, bịch!

Bịch, bịch, bịch!

Lâm Hàn cũng không mảy may nhìn lại, chắp hai tay ở sau lưng bước ra khỏi quán ăn.

-------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện