Dứt lời, có hai người đàn em đi tới, trong tay bọn họ cầm gậy sắt,
“Mày...mày muốn lam gì?”
Lưu Phú Quý hoảng loạn hét lên, sắc mặt tái nhợt.
Ngô Xuyên đạp một phát lên lưng Lưu Phú Quý.
Bụp!
Cả người ông ta ngã nhào về phía trước.
“Mau thả tao ra!”
“Mày muốn làm gì?”
Lưu Phú Quý không ngừng giãy giụa nhưng chẳng có chút tác dụng gì.
Bốn người tóm chặt lấy ông ta,
Hai người đàn em tay nắm lấy gậy sắt, vung lên, đánh mạnh về phía đầu dối Lưu Phú Quý.
Rắc!
Rắc!
Hai âm thanh giòn tan vang lên.
“Á á á!”
Lưu Phú Quý ngửa đầu, gào thét thảm thiết.
Xương đầu gối gãy rồi!
“Đừng nhìn!”
Người phụ nữ bịt mắt đứa trẻ lại.
“Tìm xem hợp đồng phá dỡ và di dời của khu này ở đâu”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.
“Dạ, anh Phàm!”
Ánh mắt Ngô Xuyên nhìn quét qua một lượt xung quanh, phát hiện có một chiếc túi sơ-vi nằm trên chiếc bàn. Anh ta cầm nó lên, rút ra một bản hợp đồng và nhìn lướt qua một cái rồi xác định:
“Anh Phàm, tìm thấy hợp đồng rồi!”
“Lưu Phú Quý, tôi từng cho ông cơ hội nhưng ông không biết trận trọng”, Lâm Hàn cúi đầu nhìn Lưu Phú Quý: “Hơn nữa hành vi dùng bạo lực để cưỡng ép phá dỡ và di dời của ông đã vi phạm hợp đồng, như vậy coi như bản hợp đồng này đã hết hiệu lực, xé nó đi!”
“Được!”
Ngô Xuyên nhanh chóng xé vụn bản hợp đồng.
“Từ giờ trở đi, việc phá dỡ và di dời ở khu này không còn cần ông lo nữa”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.
“Ranh con...mày...mày muốn chết hả!”
Lưu Phú quý ngẩng đầu, cố nhịn đau, hai mắt hằn tia đỏ nhìn Lâm Hàn.
“Mày dám làm thế với tao, anh Dũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu”.
“Tôi sẵn sàng tiếp đón ông ta bất cứ lúc nào”, Lâm Hàn bình thản nói.
“Nhìn thấy rõ cả chưa, hợp đồng bị tao xé vụn rồi!”
Ngô Xuyên lớn tiếng nói với đám công nhân kia: “Từ hôm nay trở đi, việc phá dỡ và di dời ở đây không cần chúng mày làm nữa! Mau vác đội trưởng của chúng mày cút khỏi đây nhanh!”
Đám công nhân kia mở to hai mắt nhìn nhau, mặc dù trong lòng cảm thấy tức giận nhưng nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Lâm Hàn mà ai nấy chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, vội đỡ lấy Lưu Phú Quý rồi cả đám nhanh chóng rời đi.
“Cảm ơn cậu, chàng trai trẻ!”
Người phụ nữ nắm tay con gái, nhìn Lâm Hàn đầy cảm kích, nước mắt nước mũi ròng ròng, nói rồi còn định quỳ gối với Lâm Hàn.
“Nếu không có cậu, hôm nay, chắc quán bán đồ ăn sáng này của tôi sẽ bị bọn họ buộc phải phá dỡ rồi, còn cô con gái này của tôi có thể phải sống một mình trên cõi đời này”.
“Cảm ơn anh trai!”, cô bé cất giọng lanh lảnh.
Lâm Hàn vội đỡ lấy người phụ nữ, cười nói:
“Chị không cần cảm ơn tôi đâu, đây đều là chuyện tôi nên làm thôi”.
“Tôi còn chưa biết tên cậu là gì”, người phụ nữ đứng dậy, chỉnh đốn lại tóc tai rồi hỏi.
“Lâm Hàn!”
“Lâm Hàn...”, người phụ nữ lẩm bẩm: “Tôi tên Triệu Nhu”.
Lâm Hàn gật đầu. Trong lúc nói chuyện với người phụ nữa này, anh biết được gia cảnh của cô ấy không được tốt cho lắm.
Cô ấy kết hôn chưa được bao lâu thì chồng qua đời vì bệnh, để lại cô ấy với đứa con gái nhỏ tên Tiểu Hàm.
Chồng qua đời, Triệu Nhu chỉ đành tiếp quản việc kinh doanh của cửa hàng đồ ăn sáng này, dựa vào việc bán đồ ăn sáng để duy trì cuộc sống.
Vốn dĩ trị an ở khu Bành Hộ không được tốt cho lắm, thường ngày còn có mấy tên lưu manh tới thu phí bảo kê, khiến cả nhà cô sống khổ sở.
“Chị Nhu, dù thế nào đi nữa, tiệm ăn sáng này của chị kiểu gì cũng phải phá dỡ và di dời, chị cần bao nhiêu tiền đền bù?”
Lâm Hàn im lặng một lúc mới mở miệng nói.
“Tôi không có yêu cầu gì với tiền đền bù cả, cái tôi muốn chỉ là một chữ công bằng mà thôi”.
Triệu Nhu đáp: “Những người dân ở khu khác, mỗi một gia đình khi bị phá dỡ đều nhận được khoản đền bù là khoảng ba trăm ngàn tệ, còn ở khu này, Lưu Phú Quý chỉ đền bù có một trăm ngàn tệ, ai cũng chẳng chịu nhận số tiền ấy để phá dỡ nhà mình đâu!”
“Nếu hôm nay không có cậu, tôi gặp nguy chắc rồi”, Triệu Nhu nhìn Lâm Hàn, cảm kích vô cùng: “Cậu có ơn cứu mạng với tôi nên cho dù cậu có đưa tôi một trăm ngàn tiền đề bù tôi cũng chịu, cậu cứ thoải mái phá dỡ tiệm ăn sáng này”.
“Vậy sao được!”
Lâm Hàn lắc đầu: “Ba trăm ngàn thì ba trăm ngàn, ngoài ra tôi còn bỏ năm mươi ngàn tệ tiền túi của mình ra cho