Dì Hà gật đầu, bắt tay vào dọn dẹp.
Tạch, tạch...
Dương Cảnh Đào nhàn nhã cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa vứt lung tung trên đất.
Dì Hà vừa quét xong sàn nhà, Dương Cảnh Đào lại vứt vỏ hạt dưa xuống.
“Làm nhanh chút đi, không thấy sàn nhà còn vỏ hạt dưa hả?”
Dương Cảnh Đào quát tháo.
“Dạ, ông Dương”.
Dì Hà nhẫn nhịn, lại dọn sạch vỏ hạt dưa.
Buổi tối Dương Lệ tan làm, dì Hà đã làm xong cơm bày trên bàn.
Đều là món ăn vùng Giang Nam, canh gà, gà nấu dưa hấu, vịt muối...
Đầy đủ hương vị màu sắc, vô cùng phong phú.
“Ông xã, cơm dì Hà nấu rất ngon, tay nghề rất cao nha!”
Dương Lệ gắp một miếng thịt, bỏ vào miệng nếm thử, tán thưởng nói.
“Vậy thì ăn nhiều một chút”, Lâm Hàn cười cười, Dương Lệ hài lòng với dì Hà, anh cũng rất vui.
“Dì Hà, làm cơm xong rồi thì ngồi vào bàn cùng ăn đi!”
Nhìn thấy dì Hà đứng trong góc, Lâm Hàn lập tức lên tiếng.
“Lâm Hàn, dì Hà là giúp việc, là người làm, sao có thể để dì ấy ngồi ăn cùng bàn chứ?”
Dương Cảnh Đào chau mày: “Thật không biết lớn nhỏ, làm gì có đạo lí chủ nhà và người làm cùng ăn chung một bàn?”
“Cậu Lâm, tôi không ngồi đâu”, dì Hà vẫy vẫy tay nói.
“Đến đây đi, ngồi vào bàn cùng ăn”, Lâm Hàn lại mở miệng, giọng nói chân thành.
“Ở nhà chúng tôi, không phân biệt chủ nhà và người làm, mọi người đều bình đẳng. Giữa tôi và dì cũng không phải quan hệ chủ tớ, tôi trả lương cho dì, dì giúp tôi nấu cơm, dọn dẹp phòng ốc, là quan hệ bình đẳng, chỉ đơn giản như vậy thôi”.
Tiếp đó, Lâm Hàn vươn tay, kéo dì Hà ngồi xuống bàn ăn.
“Đúng đó, mọi người cùng nhau ăn cơm, vui biết bao, dì Hà mau đến đây cùng ăn đi!”
"Dì Hà, mau nếm thử món ăn dì làm đi, siêu ngon!”
Dương Khiết gắp một miếng thịt, đặt vào trong bát của dì Hà.
Ầm!
Dương Cảnh Đào phẫn nộ, đập tay lên bàn:
“Lâm Hàn, cậu là đồ ngốc à? Từ xưa đến nay, làm gì có chuyện chủ nhà ăn cơm chung với người làm, thật là nuốt không trôi mà!”
“A!”
Dì Hà bị doạ đến mức mặt biến sắc, vội vàng đứng dậy:
“Cậu Lâm, tôi đợi mọi người ăn xong rồi ăn sau cũng được”.
“Tôi nói rồi, ở đây mọi người bình đẳng, không phân biệt chủ tớ, dì Hà, dì cứ ngồi xuống ăn đi”.
Lâm Hàn lại bảo dì Hà ngồi xuống, sau đó nhìn Dương Cảnh Đào, bình thản nói:
“Bố, nếu như bố không ăn nổi bữa cơm này, bố có thể không ăn”.
“Lâm Hàn, cậu đúng là muốn tạo phản mà! Còn không muốn cho ông già này ăn cơm!”
Dương Cảnh Đào tức giận nhìn Lâm Hàn.
“Ông già à, dì Hà ăn cơm với chúng ta thì có làm sao đâu? Con cảm thấy rất tốt mà, không thể hiểu được sao ông lại tức giận”, Dương Khiết tỏ vẻ khó hiểu nói.
“Tiểu Khiết, con không hiểu...Thôi đi, cùng ăn thì cùng ăn!”
Dương Cảnh Đào thở dài, yên lặng ăn cơm.
Đùa à, không ăn cơm thì ăn gì? Không ăn cơm sẽ không chết đói chắc?
Tính cách Dương Cảnh Đào là vậy, giỏi bắt nạt kẻ yếu nhưng không dám động đến người mạnh.
Lâm Hàn cứng rắn, ông ta đương nhiên phải xuống giọng, quan trọng là ông ta đang sống trong biệt thự của Lâm Hàn.
Một tuần tiếp theo, mỗi ngày Lâm Hàn đều tự tỉnh giấc, ăn sáng xong thì đi tản bộ, cùng Cổ Hà đánh cờ, mỗi ngày trôi qua đều an nhàn, hạnh phúc.
Tin tức bên Ngô Xuyên truyền đến, hộ ép giá Vương Nhị bên khu Bành Hộ đang bị cắt nước, cắt điện. Hôm sau hai căn nhà vừa xây xi-măng cũng bị cưỡng chế phá bỏ, sau cùng đã chấp thuận kí hợp đồng dỡ bỏ và nhận tiền bồi thường là 400 ngàn tệ.
Những ngày tiếp theo, công việc bồi thường và tái định cư của Ngô Xuyên ở khu Bành Hộ có thể nói là không gặp quá nhiều khó khăn, mà cho dù có gặp khó khăn thì Lâm Hàn cũng đã có cách giải quyết ổn thoả.
Hôm nay, Lâm Hàn nhàn nhã nằm trên ghế phơi nắng trên tầng thượng.
“Chị là tên trộm, cái đuôi chị giấu bấy lâu nay, cuối cùng cũng lòi ra rồi!”
Âm thanh phẫn nộ của Dương Cảnh Đào từ dưới lầu truyền tới.
Lâm Hàn xuống lầu, đi tới phòng khách, phát hiện dì Hà mặt đầy nước mắt đứng ở đó.
Dương Cảnh Đào gương mặt tức giận, giơ tay lên.
Bốp!
Bàn tay ông ta, tát mạnh lên mặt dì Hà.
“Ông Dương, tôi thật sự không có ăn cắp sừng trâu!”
Dì Hà lớn tiếng khóc, không dám né tránh, đau đớn nhận cái tát trên mặt.
“Không trộm, vậy tại sao một