"Vậy cũng được", Trương Đào hơi bất ngờ, cũng không miễn cưỡng nữa, ông ấy nói tiếp:
"À đúng rồi, không thì lúc trao tặng danh hiệu công dân tốt, chúng ta quay video lại nhé, để phát lên tuyên truyền năng lượng tích cực".
"Chuyện này thì được".
Lâm Hàn gật đầu: "Nhưng phải làm mờ đi, nếu tất cả người dân trong thành phố biết người được khen thưởng là tôi, tôi nghĩ chắc cuộc sống sau này sẽ không còn được bình yên nữa".
Trương Đào nhìn sang Lâm Hàn, hiển nhiên có thể hiểu được nỗi băn khoăn trong lòng anh.
Trong vụ án "băng đảng Hoàng Báo" này Lâm Hàn có công lao lớn nhất, đương nhiên cũng sẽ xuất hiện vài tên dưới trướng Hoàng Báo muốn tìm đến trả thù.
Nếu như không làm mờ khuôn mặt Lâm Hàn, anh có thể sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí sẽ liên lụy đến người nhà.
"Chắc chắn sẽ có rồi".
Trương Đào mỉm cười nói tiếp: "Đúng rồi, anh trai chạy Rolls-Royce nổi tiếng khắp thành phố Đông Hải gần đầy là cậu đúng không".
Lâm Hàn gật đầu: "Là tôi".
Anh cũng không hề ngạc nhiên, với khả năng tình báo của cảnh sát, muốn điều tra thân phận một người nổi tiếng hiện nay chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Với sự thẳng thắn của Lâm Hàn, Trương Đào lại rất vui vẻ, ông ấy nói:
"Không thì chúng ta cứ lấy danh nghĩa anh trai chạy Rolls-Royce mà trao tặng danh hiệu công dân tốt đi. Đương nhiên video cung sẽ làm mờ từ đâu đến cuối".
"Trong cục chúng tôi cũng có không ít người hâm mộ của cậu đấy! Khắp thành phố Đông Hải này, lượng người hâm mộ cậu đến tận vài triệu. Nếu phát hành video này ra, nó sẽ tạo hiệu ứng tốt vì có người nổi tiếng và lại còn lan tỏa được năng lượng tích cực".
"Chuyện này tôi sao cũng được", Lâm Hàn cười nói.
"Được rồi, vậy quyết định thế nhé!"
Hai người thống nhất ý kiến.
Sau đó, Trương Đào lập tức sắp xếp người tổ chức lễ trao danh hiệu cho Lâm Hàn.
Toàn bộ buổi lễ đều được quay video lại.
Sau khi kết thúc buổi lễ, Lâm Hàn cầm trong tay một cái huy chương.
Huy chương hình tròn, sờ vào lạnh như băng, phía trên còn khắc hoa văn, toàn bộ đều là màu vàng, trên đó còn viết: "Trao tặng công dân tốt thành phố Đông Hải, Lâm Hàn".
Lâm Hàn bỏ huy chương vào túi, việc ở cục cảnh sát gần như xong xuôi.
Lâm Hàn đi từ cục cảnh sát đến bệnh viện thăm Ngô Xuyên.
Nếu không nhờ có Ngô Xuyên đỡ cho anh phát súng kia, ắt hẳn lần này Lâm Hàn đã dữ nhiều lành ít rồi, Lâm Hàn cảm thấy mang ơn anh ta.
Đến bệnh viện, có một người bước ra từ phòng phẫu thuật.
Ông ấy là bác sĩ khoa chỉnh hình tốt nhất của thành phố Đông Hải, cũng có quen biết Lâm Hàn, lần trước ông Ngô - ông nội của Ngô Xuyên bị gãy xương cũng là do ông ấy điều trị.
"Bác sĩ, tình hình sức khỏe Ngô Xuyên thế nào rồi?", Lâm Hàn hỏi.
"Cậu Lâm yên tâm, đầu đạn đã được lấy ra, vết thương cũng không có gì đáng lo ngại. Khoảng vài ngày nữa là có thể xuất viện, chỉ cần ăn uống đủ chất cẩn thận điều dưỡng, tầm 3-4 tháng là có thể hồi phục", bác sĩ kính cẩn nói.
Lâm Hàn thở phào: "Tôi có thể vào thăm một lát không?"
"Đương nhiên có thể".
Lâm Hàn thả bước vào phòng phẫu thuật.
"Anh Hàn..."
Nhìn thấy Lâm Hàn đi vào, Ngô Xuyên ngọ ngoạy tính ngồi dậy, nhưng bả vai đau đến nhe răng trợn mắt.
"Nằm đi, anh đừng khách sáo nữa", Lâm Hàn nói: "Lần này nhờ có anh đỡ cho tôi một phát súng".
"Anh Hàn, đó là chuyện tôi nên làm", Ngô Xuyên gãi đầu có chút ngượng ngùng, lại hỏi:
"Đúng rồi anh Hàn, Hoàng Báo thế nào rồi?"
Lúc anh ta bị trúng một phát đạn, đau đến không chịu nỗi mà ngất đi, nên không rõ tình hình xảy ra phía sau.
"Hoàng Báo đã bị cảnh sát bắt, chắc mấy ngày nữa sẽ ra tòa", Lâm Hàn cười nói.
"Hoàng Báo bị bắt rồi á!"
Ánh mắt Ngô Xuyên lóe lên: "Ông ta là trùm xã hội đen thành phố Đông Hải, nếu ông ta bị bắt, ắt hẳn giang hồ sẽ hỗn loạn".
"Chuyện này tôi cũng biết, anh lo dưỡng thương cho thật tốt đi, sau khi xuất viện rồi hãy nói tiếp".
Lâm Hàn gật đầu, về chuyện này anh cũng đã có tính toán.
"Vâng", Ngô Xuyên cũng không nói thêm nữa.
Nói thêm vài câu, Lâm Hàn cũng trở về núi Vân Mộng.
"Tốt lắm, tốt lắm!"
Dương Cảnh Đào đang ngồi ở phòng khách xem TV, vừa xem vừa không ngừng vỗ tay vui vẻ: "Truy quét tội phạm, tốt,