"Nội thất xe Mercedes-Benz thì tất nhiên không cần nói nhiều. Trong các dòng xe cùng cấp thì nội thất của nó chính là hạng nhất", Tiểu Vương nói tiếp:
“Đồng thời, tỷ lệ bảo toàn giá trị của nó cũng rất cao, sau vài năm hoạt động nếu muốn bán lại cũng không bị lỗ quá nhiều”.
"Nói tóm lại, từ mọi góc độ, anh sẽ không bao giờ bị thiệt khi mua chiếc xe này về nhà".
Lâm Hàn gật đầu, hài lòng nói: "Vậy thì tôi lấy chiếc xe này, quẹt thẻ".
Lâm Hàn lấy thẻ ra.
“Quẹt thẻ?”
Tiểu Vương sửng sốt một chút rồi gật đầu: "Vâng!"
Sau khi giao dịch thành công và tiền đã vào tài khoản cửa hàng, Tiểu Vương cảm thấy mọi chuyện giống như một giấc mơ vậy.
Anh ta có thể bán xe Mercedes-Benz E350L một cách thật đơn giản như thế sao?
Khi chiếc xe này được bán ra từ anh ta, anh ta có thể nhận được hoa hồng hơn mười ngàn. Mà đây chỉ mới là ngày bán hàng đầu tiên của anh ta!
"Con mợ nó? Cái thằng nhóc này, giả heo ăn thịt hổ sao!"
Những nhân viên bán hàng khác đều chết lặng khi nhìn thấy cảnh này.
"Rõ ràng là giàu có như vậy, mà lại đạp xe đạp cũ đến cửa hàng Mercedes-Benz 4S, cũng quá khoa trương rồi đó!"
"Tức ghê! Biết sớm thì đã không để Tiểu Vương đi tiếp đãi!"
Tất cả bọn họ đều hối hận.
“Khi nào thì tôi có thể lái xe về?”, Lâm Hàn hỏi.
"Thưa anh, xin anh chờ một chút, tôi sẽ giúp anh lấy các loại bảo hiểm và giấy phép tạm thời, thế là xong! Mời anh uống một ly cà phê trước đã!"
Tiểu Vương mang đến cho Lâm Hàn một tách cà phê, vẻ mặt tràn đầy nhiệt huyết.
“Được rồi”.
Lâm Hàn gật đầu, uống cà phê và yên lặng chờ đợi.
Một giờ sau, Lâm Hàn nhận được chìa khóa xe.
"Thưa anh, các thủ tục khác đã hoàn tất. Anh có muốn đến chỗ chiếc xe mới và đốt pháo, chụp ảnh cùng với cửa hàng 4S của chúng tôi, sau đó đăng lên mạng xã hội để thông báo không?", Tiểu Vương cười nói.
Nhắc đến xe mới, hơn nữa lại còn là một chiếc Mercedes-Benz, Tiểu Vương nghĩ rằng hầu hết mọi người đều sẽ muốn chụp ảnh và đăng chúng lên mạng xã hội để khoe.
"Không cần đâu, chỉ là một chiếc Mercedes thôi mà".
Lâm Hàn nói nhẹ tênh, mở cốp xe nhét nửa chiếc xe đạp cũ vào.
"À... vâng... nó chỉ là một chiếc Mercedes thôi".
Tiểu Vương ngây người, giống như một chiếc Mercedes Benz bảy trăm ngàn trong mắt đối phương thì chỉ là một chiếc ô tô đồ chơi bảy mươi tệ vậy.
Đúng là người giàu có khác!
Hơn nữa đây còn là một người giàu rất khiêm tốn!
Trong lòng Tiểu Vương cảm thấy thật ghen tị.
“Nếu mọi việc đã xong xuôi hết rồi thì tôi đi đây”, Lâm Hàn lên xe, khởi động xe.
“Quý khách đi thong thả, vui lòng liên hệ nếu anh có bất kỳ câu hỏi nào, cửa hàng Mercedes-Benz sẽ phục vụ một cách tận tình!”, Tiểu Vương vội cúi đầu nói.
Đỗ xe ở tầng hầm khu chung cư, tâm trạng Lâm Hàn đang cực kì tốt, vừa đi lên lầu vừa huýt sáo.
Đột nhiên, chuông điện thoại của anh reo lên.
“A lô, ông Vân”, Lâm Hàn bắt máy.
“Thưa cậu chủ, tôi đã kiểm tra tình hình hiện tại của công ty tài chính Thiên Hải rồi", ông Vân nói:
"Gần đây, ba khách hàng lớn của công ty tài chính Thiên Hải đã ôm tiền bỏ trốn, khiến khoản vay 7 triệu của công ty không thể thu hồi, điều này gián tiếp dẫn đến lỗ hổng lớn trong nguồn quỹ của công ty".
"Nếu không thu hồi được 7 triệu này, công ty sẽ không có khả năng trả nợ ngân hàng, cuối cùng chỉ có thể xin phá sản công ty. Hai ngày nay, công ty tài chính Thiên Hải chính vì để cứu vãn tình hình hiện tại nên thậm chí muốn chuyển nhượng cổ phần, nhưng hiện vẫn chưa có phản hồi".
“Bảy triệu, giống như lời vợ tôi nói”, Lâm Hàn xoa xoa cằm: “Vậy có biện pháp giải quyết không?"
Lâm Hàn không muốn Dương Lệ bị mất việc.
"Giải pháp rất đơn giản. Bằng cách bơm vốn vào công ty tài chính Thiên Hải, nó sẽ có thể được hồi sinh".
Ông Vân nói: "Nhưng cách làm này rất rủi ro. Việc khách hàng ôm tiền bỏ chạy cho thấy đã tồn tại một vấn đề rất lớn trong cơ chế điều hành nội bộ của công ty này. Dù có rót vốn vào thì cũng chỉ cứu vãn được trong một khoảng thời gian ngắn. Trong hai đến ba năm tới, chuyện tương tự vẫn có thể xảy ra".
“Nói cách khác, bằng cách bơm vốn vào, số tiền bỏ ra cũng chỉ có thể chữa được triệu chứng nhất thời chứ không chữa được nguyên nhân gốc rễ”.
"Đây cũng là lý do tại sao các tổ chức vốn khác không chọn rót vốn vào công ty tài chính Thiên Hải, chính vì vấn đề rủi ro quá lớn. Chỉ cần có một chút kiến thức về kinh tế thì sẽ không làm điều dại dột như vậy".
“Thì ra là vậy”, Lâm Hàn hiểu ra, lại hỏi: “Vậy thì làm sao