"Chị cả, chị nói thế là có ý gì?", sắc mặt của Dương Lệ trở nên khó coi.
"Không có ý gì hết, bình thường chị thích xem phim, thường xuyên thấy cảnh nữ cấp dưới có quan hệ thân thiết với lãnh đạo, tìm cơ hội leo lên chức vị cao hơn. Chị không nói em đâu Tiểu Lệ, chỉ đang cảm thấy khó hiểu thôi!"
Dương Duyệt trợn trắng mắt.
"Chị cả, nói gì cũng phải có chứng cứ, không tùy tiện vu oan cho người khác được đâu", Lâm Hàn nhíu mày lại, nếu Dương Duyệt không phải chị cả, bố vợ cũng đang ngồi ở đây, vậy thì anh đã "động thủ" ngay từ khi cô ta nói câu đó rồi.
"Chứng cứ? Tôi đi đâu mà tìm chứng cứ cho cậu?", Dương Duyệt nhìn Lâm Hàn với vẻ khinh miệt:
"Vả lại, tôi đang nói chuyện với em gái tôi, đây là chuyện của nhà họ Dương, thằng ở rể như cậu có tư cách gì mà đòi lên tiếng?"
"Được rồi, đừng nói nữa, người nhà với nhau mà cãi cọ gì hả!"
Dương Cảnh Đào vỗ bàn một cái, khuôn mặt ông ta mang theo sự giận dữ, sau đó lại nhìn về phía Lâm Hàn:
"Lâm Hàn, chúng tôi đang bàn chuyện công việc, trên bàn ăn này không có chỗ cho cậu xen miệng vào, cậu lo mà ăn cơm của cậu đi!"
"Tiểu Lệ, bố có một đề nghị về công việc của con", Dương Cảnh Đào lại nói.
"Bố nói đi", Dương Lệ vẫn còn giận Dương Duyệt.
"Vừa rồi con cũng thừa nhận là mình không đảm nhiệm được chức vụ tổng phụ trách rồi đấy, trên cơ bản thì cả năng lực và kinh nghiệm của con đều là một con số không tròn trĩnh", Dương Cảnh Đào nói:
"Bố muốn con nhường lại vị trí tổng phụ trách cho Tứ Hải, con thấy sao?"
Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Dương Lệ.
"Nhường lại cho anh rể?", Dương Lệ mở to đôi mắt, cô lập tức nói ngay:
"Bố à, không thể có chuyện đó được đâu! Cho dù con đồng ý thì lãnh đạo Nhân Phàm cũng không đồng ý!"
"Con đừng vội từ chối, nghe bố nói hết đã", Dương Cảnh Đào mở miệng:
"Để bố nói những lợi ích của việc này cho con nghe. Nếu con nhườnglại vị trí tổng phụ trách cho Tứ Hải, lợi ích đầu tiên là Tứ Hải có rất nhiều kinh nghiệm về mảng công trình, đồng thời cũng quen biết rộng rãi, bố tin là nó có thể hoàn thành xuất sắc dự án cải tạo khu Bành Hộ, con cũng có thể ăn nói với lão đạo của Nhân Phàm được".
"Nếu con đảm nhiệm thì có thể còn chẳng biết xử lý những tình huống đột phát như thế nào ấy chứ".
"Bố nói không sai đâu", Triệu Tứ Hải gật đầu: "Anh chắc chắn sẽ lo liệu dự án cải tạo khu Bành Hộ tốt hơn em, bởi vì anh đã phất lên nhờ vào ngành này mà".
Dương Lệ không nói gì cả.
Dương Cảnh Đào lại tiếp lời: "Lợi ích thứ hai là chuyện đó sẽ tốt cho tất cả chúng ta. Nếu Tứ Hải hoàn thành dự án ấy một cách xuất sắc thì chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Đến lúc đó, Tứ Hải sẽ đổi đời, chẳng khác nào cá chép hóa rồng".
"Một người làm quan cả họ được nhờ, Tứ Hải mà trở thành lãnh đạo thì làm sao mà quên con được? Đến lúc đó, từ chuyện mua nhà cho con đến chuyện kiếm một công việc ra hồn cho thằng vô tích sự Lâm Hàn đều chỉ là chuyện nhỏ!"
"Tiểu Lệ, bố nói đúng đó!"
Triệu Tứ Hải vội vàng nói: "Chỉ cần em giao vị trí tổng phụ trách cho anh, sau này anh phất lên rồi, chắc chắn sẽ không quên em, đương nhiên là cả em Lâm Hàn nữa!"
Dương Lệ vẫn im lặng, như thể đang đắn đo suy nghĩ.
Dương Cảnh Đào là người nuôi dưỡng Dương Lệ khôn lớn, ông ta lập tức nhìn ra được là Dương Lệ đã dao động rồi.
"Tiểu lệ, con cảm thấy bố nói có lý không? Con giao chuyện này cho Tứ Hải thì sẽ tốt cho con, tốt cho nhà chúng ta, và tốt cho cả công ty con nữa!", Dương Cảnh Đào mỉm cười nói:
"Nhưng nếu con phụ trách dự án này thì những chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, khi đó sẽ phiền phức lắm đó! Nếu xảy ra sự cố, ví dụ như tai nạn chết người hay gì gì đó thì con sẽ phải gánh trách nhiệm, chưa biết chừng còn liên lụy đến gia đình con nữa!"
"Gia đình con?"
Nghe đến đó, Dương Lệ nhìn Lâm Hàn, bất đắc dĩ nói:
"Thực ra lúc đầu con cũng không muốn đảm nhiệm chức vụ tổng phụ trách đâu, bởi vì chuyện đó quá khó với con,