"Giám đốc Tôn, mong anh giơ cao đánh khẽ!"
Trên mặt Bành Thành nhất thời hiện ra vẻ van xin: "Hơn nữa tôi là một nhà cố vấn đầu tư, tôi không đủ năng lực và kinh nghiệm trong các dự án ở Châu Phi, nếu anh sắp xếp cho tôi đến đó, tôi không thể gánh vác được!"
"Không thể gánh vác được vậy thì từ chức đi, trước mắt cậu chỉ có hai lựa chọn này, tôi không thích nói lại lần thứ hai", mặt Tôn Minh không chút thay đổi.
Câu nói này dường như đã rút hết sức lực trên người Bành Thành, vẻ mặt anh ta vô cùng tuyệt vọng.
Anh ta vui vẻ hưng phấn đến làm việc, còn chưa đến văn phòng liền bị giám đốc cử đi Châu Phi.
Từ chức?
Không thể nào, có công việc nào mà oai hơn ở quỹ đầu tư Nhân Phàm chứ?
Nhưng đến nơi như Châu Phi... Sự chênh lệch này, rất khó chấp nhận.
Bành Thành lại nhìn về phía Lâm Hàn, vừa kinh ngạc, vừa khó hiểu, còn có chút căm ghét.
Trong lòng anh ta rất buồn bực, rốt cuộc Lâm Hàn có thân phận gì, ngay cả giám đốc Tôn cao sang cũng phải đối xử với Lâm Hàn bằng thái độ này.
Anh ta thù hận Lâm Hàn, nếu không phải là Lâm Hàn, anh ta cũng sẽ không bị điều động đến Châu Phi.
"Sao, nghĩ xong chưa?", Tôn Minh hỏi.
"Tôi... tôi đến Châu Phi làm việc!"
Bành Thành nghiến răng, cuối cùng vẫn nói ra.
"Ừ, vậy cậu về thu dọn đi, công ty sẽ đặt vé máy bay chiều nay cho cậu", Tôn Minh nhàn nhạt nói.
"Được".
Bành Thành yếu ớt gật đầu, rời khỏi tòa nhà.
Trước khi rời đi, anh ta còn quay đầu lại nhìn Lâm Hàn một lần nữa, hừ, đợi tôi trở về từ Châu Phi, với kinh nghiệm làm việc này, địa vị của tôi trong công ty chắc chắn sẽ lên cao, tiền lương cũng theo đó không ngừng tăng lên!
Đến lúc đó, tôi đã có chỗ đứng nhất định ở quỹ đầu tư Nhân Phàm, tôi xem anh lấy cái gì giành Tiểu Lệ với tôi!
Sau khi đuổi Bành Thành đi, Lâm Hàn liền rời khỏi Fortune Plaza.
Anh tin rằng, trong vòng 2 năm tới, Bành Thành sẽ không thể về nước, đương nhiên cũng sẽ không làm phiền đến Dương Lệ nữa.
...
Thành phố Đông Hải, nhà Triệu Tứ Hải.
"Chồng ơi, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Dương Duyệt ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt lo lắng.
"Em gái em đã hoàn toàn tiếp quản vị trí tổng phụ trách công trình cải tạo khu Bành Hộ, hơn nữa chúng ta còn chưa được chia lợi nhuận, trong vòng một hai năm nữa, chắc chắn em gái em sẽ vượt mặt chúng ta".
"Dương Lệ có thể gửi tiền tiết kiệm sau lưng em, đương nhiên rất keo kiệt, bụng dạ hẹp hòi, nếu đợi nó phát đạt, chắc chắn sẽ không coi chúng ta ra cái gì nữa. Trước đây chúng ta thường xuyên chế nhạo nó, em gái em thể nào cũng sẽ trả thù chúng ta".
"Haizz, anh cũng lo lắng về chuyện này, từ nay về sau chúng ta có khả năng không ngóc đầu lên được rồi", Triệu Tứ Hải than nhẹ một tiếng, trong mắt hiện lên hận ý.
Nói như thế nào cũng là người một nhà, Dương Lệ thân là tổng phụ trách hạng mục cải tạo khu Bành Hộ, lẽ nào không nên giúp đỡ người anh rể cả này một chút hay sao?
Ai biết rằng đối phương từ chối rất dứt khoát.
"Cái này thì cũng thôi đi, còn có Bành Thành", Dương Duyệt lại nói: "Bành Thành và Lâm Hàn, một người ở trên trời, một người ở dưới đất. Học thức, công việc, gia sản, trên tất cả các phương diện, Lâm Hàn đều thua Bành Thành, em nghĩ rằng chỉ cần là một người phụ nữ có đầu óc bình thường đều sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất giữa hai người".
"Ngày hôm đó ở khách sạn Đông Thắng, em gái em từ chối là chuyện bình thường, dù sao cũng ngại. Nhưng em dự tính, chỉ cần ngày nào Bành Thành cũng đưa đón nó đi làm thì không qua bao lâu nữa, nó sẽ ly hôn với Lâm Hàn, sau đó gả cho Bành Thành".
“Đến khi đó, chúng ta lại được trên cơ nó, nhưng thật sự không có cái ngày ấy đâu!”
Trong mắt Dương Duyệt hiện lên vẻ tuyệt vọng, cô ta nghiến răng nói: "Không được, bất luận thế nào, tuyệt đối không thể để cho em gái em vượt mặt chúng ta! Chúng ta nhất định phải nghĩ cách!"
Triệu Tứ Hải gật đầu: "Ừm, điều đầu tiên có thể khẳng định là Lâm Hàn là một kẻ vô dụng, nếu bị đá ra khỏi nhà họ Dương, Dương Lệ chắc chắn sẽ chọn Bành Thành, chúng ta không có cách nào để thay đổi, điều chúng ta có thể làm, chính là giở chút chiêu trò ở hạng mục khu Bành Hộ, ít nhất là để ngăn chặn việc Dương Lệ hoàn thành dự án một cách suôn sẻ".
"Chồng ơi, anh có cách rồi sao?", Dương