“Mẹ!”, Triệu Tứ Hải lập tức đứng lên gọi.
“Con chính là Tứ Hải à? Tiểu Duyệt đã nói với mẹ, com chăm chỉ làm việc lại còn lo cho gia đình, tiểu Duyệt lấy được con là phúc phận của nó!”
Trần Diễm Diễm nhìn Triệu Tứ Hải một lượt, gật đầu hài lòng.
“Mẹ”.
Lâm Hàn cũng đứng dậy nói.
Lâm Hàn rất ít khi gặp người mẹ vợ này nhưng theo phép tắc vẫn phải chào hỏi.
“Cậu chính là Lâm Hàn?”
Trần Diễm Diễm nhìn Lâm Hàn từ trên xuống dưới, cau mày: “Tôi nghe mọi người nói, cậu là một tên bất tài vô dụng, ngay cả một công việc đàng hoàng cũng không tìm được. Con gái tôi lấy cậu như bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu”.
“Dương Cảnh Đào, ông thật là ngu xuẩn, mắt mù rồi à? Con rể cũng không biết chọn, chọn Lâm Hàn này ư?”
Trần Diễm Diễm lại nhìn Dương Cảnh Đào: “Ông không sợ tiểu Lệ lấy nó phải chịu khổ à?”
Dương Cảnh Đào có chút ngượng ngùng: “Tôi cũng không muốn chọn Lâm Hàn, nhưng năm đó tiểu Lệ sống chết đòi lấy Lâm Hàn, tôi đành chịu! Lúc đó thấy thằng nhóc này cũng là một người tài giỏi, tốt nghiệp đại học, ai biết được lại vô dụng như vậy!”
“Hừ, ông có mắt như mù!”
Trần Diễm Diễm hừ lạnh: “Tôi bây giờ rất mừng vì năm đó đã ly hôn với ông, nếu sống với loại người như ông thì không biết sẽ phải chịu khổ như thế nào!”
Bà ta giơ tay lên trước mặt Dương Cảnh Đào: “Ông có nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc trên tay tôi không? Trị giá bảy, tám mươi ngàn tệ, nếu tôi ở với ông thì ông có mua cho tôi được món trang sức giá trị vậy không?”
“Mua được mấy thứ trang sức rách nát đó bà cứ giữ cho kĩ!”
Dương Cảnh Đào cũng không chịu thua kém, lấy chìa khóa xe ra: “Có thấy logo xe trên đó không? Mercedes, tôi bây giờ cũng đang lái một chiếc Mercedes, còn là dòng E350L, hơn sáu trăm ngàn tệ, không đáng tiền bằng đống trang sức rách nát của bà à?”
Dương Lệ bất lực lắc đầu, lý do hai người họ ly hôn là do Trần Diễm Diễm chê Dương Cảnh Đào quá nghèo, cuối cùng bà ta lấy một ông chủ giàu có.
Cho đến bây giờ, chỉ cần gặp nhau là họ sẽ so bì xem mỗi người sống ra làm sao.
“Xe Mercedes? Là ông tự mua à?”
Trần Diễm Diễm sửng sốt: “Dương Cảnh Đào ông là ai tôi còn không biết sao? Có chết cũng cần sĩ diện, nên không chịu khó làm việc, hồi còn trẻ cũng vô dụng giống như Lâm Hàn. Ông có thể mua được Mercedes? Ông đùa tôi à?”
Dương Cảnh Đào lén nhìn Dương Duyệt, chiếc xe này là Dương Lệ cho ông ta.
Nhưng mà ông ta vẫn vỗ ngực nói:
“Thật ngại quá, tôi đã mua chiếc xe này đấy, toàn bộ! Hai năm trước tôi đầu tư, kiếm được mấy trăm ngàn tệ rồi mua xe. Sao nào, ngưỡng mộ không?”
“Haha, không ngờ rằng Dương Cảnh Đào ông lại mua nổi Mercedes cơ đấy”, Trần Diễm Diễm cười lạnh, trong lòng đố kị.
Dương Cảnh Đào rất vui, được khoe khoang trước mặt mọi người, trong lòng ông ta rất sảng khoái.
“Tiểu Lệ, mẹ là mẹ của con, là người từng trải”.
Trần Diễm Diễm nhìn Dương Lệ: “Chọn chồng nhất định phải chọn người có tiền, ít nhất cũng phải có chí tiến thủ, không thể ăn không ngồi rồi như Lâm Hàn được. Nếu không thì quãng đời còn lại của con sẽ rất thảm!”
“Mẹ ơi, Lâm Hàn rất tốt, con rất yêu anh ấy”, Dương Lệ nghiêm túc nói.
“Tên vô dụng bất tài này có gì tốt?”
Trần Diễm Diễm trợn mắt: “Con bây giờ còn chưa trải qua hiện thực gian khổ, trong đầu toàn nghĩ đến việc được sống cùng người mình yêu đến răng long đầu bạc. Ngày xưa mẹ cũng như thế”.
“Sau này, chẳng phải cũng ly hôn với bố con rồi lấy một người có tiền sao? Bây giờ mẹ sống rất thoải mái, ngày nào cũng chơi mạt chược rồi dắt chó đi dạo, chẳng khác gì các phu nhân nhà giàu có. Mẹ cũng muốn con được sống những ngày đó, mà việc đầu tiên con phải làm đó là ly hôn với Lâm Hàn”.
“Tiểu Lệ, mẹ con nói rất đúng, bố đồng ý với mẹ con trong chuyện này”, Dương Cảnh Đào nói.
“Chị Tiểu Lệ, đợi em vào làm trong Sở y tế, em sẽ để ý thêm giúp chị”.
Trần Tùng đi tới: “Trong các cơ quan chính phủ có rất nhiều người trẻ tài giỏi, nhất định sẽ có người phù hợp với chị. Dù sao thì tên Lâm Hàn vô dụng đó cũng không xứng làm anh rể em.
“Được đấy, tiểu Tùng