Lý Thấm ăn sáng xong liền trở về thị trấn, phần vì mỗi lần ở chung với hai người lớn nhà họ Dung, không khí đều có chút kì diệu, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì chuyện tai nạn xe của bạn cô. Dung Phỉ không quá yên tâm khi để cô ấy đi như thế, nhưng cô không thể chỉ biết lo cho thân mình, đành đưa cô ấy lá bùa Tăng đạo sĩ cho rồi không ngăn cản nữa.
Thấy di động của mình bị Dung Phỉ ném bể, Lý Thấm trợn tròn mắt thật lâu, nhưng vẻ mặt ngượng ngùng áy náy của Dung Phỉ lại khiến cô không tiện hỏi gì. Cô cũng không phải loại hay tính toán chi li, di động bể cũng đã bể, mua lại cái khác là được.
Từ sau khi dì Hai lôi mẹ Dung đi, Dung Phỉ không thấy bóng dáng Thẩm Khiêm đâu nữa. Cô đã quen lấy thêm một bộ lúc sắp chén, nhưng hôm nay, điều đó hiển nhiên là dư thừa, ghế ngồi bị bỏ trống, đừng nói quỷ, đến lông còn không có một cọng.
“Chị, chị sao thế, cứ ôm bàn đứng ngơ ra đó làm gì?” Nhà dì Hai có chuyện, mẹ Dung ăn sáng xong liền là chạy qua đó, chuyện mở tiệm đương nhiên rơi xuống đầu hai chị em Dung Phỉ, nhưng Dung Nguyệt đi tới đi lui dọn được vài món rồi, Dung Phỉ vẫn còn ôm cái bàn ‘yêu thích không rời tay’, không khỏi khó hiểu.
“Hả?” Dung Phỉ bị câu hỏi của Dung Nguyệt kéo lại thần hồn, nhìn ngó xung quanh vẫn không thấy Thẩm Khiêm đâu, lơ đãng lắc đầu: “Không sao” rồi xách bàn ra ngoài.
Trong lòng thầm cân nhắc: Thẩm Khiêm rốt cuộc đang ở đâu, chẳng lẽ… là vì chuyện của xác nữ mất chân kia?
Nghĩ đến đây, đáy lòng Dung Phỉ bỗng nhảy dựng, không hiểu sao lại đặc biệt căm ghét chuyện này.
“Chị, giá treo ở đây nè, chị định biến mặt bàn thành đồ chơi hả?” Dung Nguyệt lăn mặt bàn theo sau, thấy Dung Phỉ cứ lăn mặt bàn đi vòng vòng mà không treo lên giá, nhất thời không biết phải nói gì.
Dung Phỉ đứng hình, vội đỡ mặt bàn treo lên giá.
Dung Nguyệt cũng buông mặt bàn trên tay xuống, rướn cổ nhìn phía nhà dì Hai, cách hơn mười cửa tiệm nhưng vẫn có nhìn được đến tận cùng. Vốn dĩ hôm nay không phải ngày họp chợ nên chẳng có bao nhiêu người, thế mà, vì chuyện đó, chẳng mấy chốc người đã đông như trẫy hội.
Người ở trấn nhỏ rất thích náo nhiệt, bu đầy trước cửa nhà dì Hai, ngoài đường cũng nghẹt kín người, nếu không có dây ngăn lại chắc họ đã chen cả vào trong nhà.
Dung Nguyệt cũng thích náo nhiệt, vừa thấy cảnh tượng này chân đã bắt đầu ngứa ngáy: “Chị, lát nữa chúng ta cũng đi xem đi?”
“Lo làm việc đi, ở đâu cũng có em hết.” Dung Phỉ liếc Dung Nguyệt, mặt khắc hẳn chữ ‘xin tha cho kẻ bất tài’. Vụ thằng bé nhảy cầu lúc trước, cô không đi coi mà nó còn tìm tới tận cửa, giờ mà đi, xác nữ mất chân kia không biết lại gây ra trò gì. Dạo này đã lắm chuyện phiền phức lắm rồi, chuyện xui xẻo kiểu này tránh được thì nên tránh.
“Nhà dì Hai xảy ra chuyện này, chắc gì ấy hoảng lắm, mình nên tới thăm hỏi mới đúng.” Dung Nguyệt bị quát lớn, quệt miệng.
“Có cảnh sát mà, liên quan gì đến chúng ta.” Mặc kệ Dung Nguyệt nói gì, Dung Phỉ cũng chỉ trả lời đúng hai chữ – Không đi!
“Chán chị quá đi.” Dung Nguyệt bất đắc dĩ.
“Chị nghe nói nước mắt trâu rất thú vị, hay em thử trét lên mắt đi, bảo đảm em sẽ được tận hưởng một ngày đầy sôi động.” Dung Phỉ tức giận trừng mắt nhìn Dung Nguyệt, người gặp quỷ có phải là em đâu?
Cô xoay người vào trong, không thèm liếc mắt nhìn về hướng kia lấy một cái.
Dung Phỉ nói ra chuyện đó vốn để cảnh cáo Dung Nguyệt, ai ngờ đứa em này quá can đảm, kéo tay cô lắc lư qua lại: “Em nói chị nghe, chị thật… Hắc hắc, đừng nói là chị không tò mò chút nào về bộ dạng của anh rể?”
Dung
Phỉ bực mình, lười quan tâm cô.
“Em thấy lúc ăn sáng chị cứ liếc nhìn cái ghế trống đó, còn để hồn trên mây, có phải có liên quan đến anh rể của em không?” Dung Nguyệt cứ một câu ‘anh rể’, hai câu ‘anh rể’, không hề ý thức chuyện mình đang nhắc đến một con quỷ.
Dung Phỉ bỗng dừng bước: “Từ bữa sáng không thấy anh ta đâu nữa.”
“Chị thật sự nhìn thấy sao?” Dung Nguyệt ngạc nhiên hô lớn, hai mắt sáng rỡ như đèn pha: “Bộ dạng anh ấy thế nào? Ngày nào chị cũng đặt thêm một bộ chén đũa, em lại không hề thấy đũa nhúc nhích, anh ấy có thực sự ăn cơm không, chẳng lẽ ăn bằng tay? Còn nữa, hôm hai người kết hôn có động phòng không, chẳng lẽ chuyện đó diễn ra trong mộng?”
Dung Phỉ đen mặt: “Não em có thể bình thường chút được không?”
“Ha, em dù gì cũng hơn chị, ít nhất em không bị mù đường.” Dung Nguyệt rung đùi đắc ý, trở lại chuyện chính: “Sao anh ấy lại đột nhiên biến mất? Chẳng lẽ anh ấy đã hoàn thành chấp niệm nên đi đầu thai rồi? Trời đất, vậy có phải chị đã mây tan gặp trăng sáng, có thể tái giá?” Vừa dứt lời, gáy đã bị đập một cú, không đau, nhưng lạnh đến mức run lên.
Dung Nguyệt quay đầu nhìn lại, không thấy ai, da gà da vịt đều nổi hết cả lên.
Cô vội núp sau lưng Dung Phỉ, hai tay run lên: “Mẹ ơi, ai vừa đánh em thế? Chị, chị mau nhìn xem có phải anh rể em về rồi không?” Cho mày nói bậy sau lưng người khác nè, cho mày đào góc tường của quỷ nè, xấu mặt chưa!
Dung Phỉ nhìn qua, quả nhiên Thẩm Khiêm đang lạnh mặt, híp mắt nhìn Dung Nguyệt, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Trong lòng em có quỷ thì có, hình như sáng nay ba quên uống thuốc, em đi xem thử đi.” Không muốn làm Dung Nguyệt sợ, Dung Phỉ cố ý đuổi cô đi.
“Sao chị không đi?” Tuy ngoài miệng tỏ vẻ oán giận nhưng Dung Nguyệt vẫn buông tay Dung Phỉ, đi vào phòng trong.
Dung Nguyệt đi rồi, Dung Phỉ mới xoay người đối mặt với Thẩm Khiêm: “Tiểu Nguyệt không có ý gì đâu, anh đừng để trong lòng.”
“Em ấy không có ý gì, vậy còn em?” Sắc mặt Thẩm Khiêm vẫn không đẹp, với Dung Nguyệt là không có ý gì, với anh lại là một châm thấy máu, đâm thẳng vào lòng anh: “Lời em ấy nói chẳng lẽ không phải suy nghĩ trong lòng em?” Thẩm Khiêm biết, ngay từ đầu Dung Phỉ đã không nhìn thẳng vào quan hệ vợ chồng của bọn họ, bởi vì anh là quỷ, người – quỷ khác đường.
“Sao mới sáng sớm anh đã biến mất, có chuyện gì sao?” Hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra khiến cô thở không ra hơi, vốn đã rất phiền, Thẩm Khiêm lại còn cố tình gây chuyện, Dung Phỉ cáu lên: “Tôi đang rất phiền, không muốn cãi nhau với anh.”
Dung Phỉ xoay người vào nhà, lại bị Thẩm Khiêm kéo lại.
“Lá bùa trên người em đâu?” Thẩm Khiêm đánh giá Dung Phỉ từ trên xuống dưới vài lần, nhíu mày hỏi.
“Tôi đưa Lý Thấm rồi.” Dung Phỉ trố mắt: “Sao thế?”
Thẩm Khiêm ngưng mắt, biến ra một chiếc vòng ngọc đẹp đẽ màu nâu đỏ, tự tay đeo lên cổ Dung Phỉ: “Em đeo cái này, bất cứ lúc nào cũng không được tháo xuống.”
Dung Phỉ tò mò cầm lên ngắm nghía: “Chẳng lẽ đây là huyết ngọc chỉ có trong tiểu thuyết? Trong này là chất lỏng hả, tôi thấy nó chuyển động nè?”
Thẩm Khiêm gật đầu: “Chất lỏng trong đó là máu tim của tôi.”
Tay Dung Phỉ bỗng run lên.
Truyện convert hay :
Điện Cạnh Đại Thần Yêu Thầm Ta