Dù rằng chú Liêu là tài xế lái xe cẩn thận có tiếng trong trấn, nhưng không biết vì sao Dung Phỉ vẫn thấy bất an.
“Dung Phỉ, sao cháu cứ nhích tới nhích lui thế? Có phải thấy chật vì bị chú Trương ép không, hay để chú ra khoang sau ngồi?” Ghế phụ của xe tải có tới hai băng, hai người ngồi không hề chật, nhưng từ lúc lên xe Dung Phỉ cứ bần thần không yên, chú Trương quan tâm hỏi.
“Không phải đâu chú Trương, ở đây vốn có hai ghế mà, sao chật được chứ…” Dung Phỉ nói được một nửa, không nhịn được lại quay sang dặn chú Liêu: “Chú Liêu cố gắng lái chậm một chút đi.”
“Dung Phỉ này, chú Liêu của cháu lái xe cẩn thận đó tiếng đó, cháu cứ yên tâm đi, tốc độ này không nhanh chút nào, chỉ có cháu muốn chậm lại thôi, Dung Nguyệt toàn cằn nhằn đòi tăng tốc thôi.” Chú Liêu ngậm điếu thuốc bên miệng nhưng không châm lửa, mắt chăm chú nhìn về phía trước, nghe Dung Phỉ nói không chút để ý mà còn tươi cười hớn hở.
Chú Liêu nói không sai, tốc độ này quả thật không tính là mau, mấy chiếc xe phía sau đều đuổi kịp và vượt mặt, nhưng Dung Phỉ vẫn thấy bất an, lòng nôn nao không dứt, cứ nghĩ tới hình ảnh mình thấy lúc trước, thật sự chỉ là hoa mắt thôi sao?
Chú Liêu khẽ liếc sang Dung Phỉ một cái, thấy dáng vẻ cau mày, đứng ngồi không yên của cô, vẫn giảm tốc độ xuống. Đến cả xe đạp điện còn vượt được, lái xe vài thập niên, đây là lần đầu tiên ông đạt được vận tốc này.
“Dung Phỉ, cháu bị say xe à? Sao chú Liêu thấy sắc mặt cháu không được tốt?” Tốc độ này đã chậm đến mức không thể chậm hơn, nhưng mặt của Dung Phỉ vẫn xanh như tàu lá, chú Liêu và chú Trường liếc nhau, hỏi dò.
“Không” Dung Phỉ lắc đầu: “Cháu chỉ thấy có chút khẩn trương thôi.”
“Có gì mà khẩn trương chứ, ngồi xe của chú Liêu mà cháu còn khẩn trương thì sao ngồi xe của người khác được?” Chú Liêu buồn cười lắc đầu, lái xe nhiều năm như thế, lần đầu tiên có người nghi ngờ kỹ thuật của mình: “Chú nói này, cháu bị ba mẹ chăm quá kỹ rồi, lúc nào cũng là Dung Nguyệt đi giao hàng còn cháu ở lại phụ giúp trong tiệm, chắc ít kinh nghiệm ngồi xe lắm hả?”
Chú Liêu nói không sai, bởi vì Dung Phỉ có bệnh mù đường, nếu không phải tình huống bắt buộc thì sẽ không để cô đi giao hàng, cửa nhà mình còn lạc cho được, đi xa càng không an toàn.
Dung Phỉ nhếch miệng, cười xấu hổ. Tự bản thân cô còn không biết mình đang lo lắng điều gì, sao có thể diễn đạt cho người khác hiểu được, tốc độ xe đã chậm đến mức đó mà vẫn đứng ngồi không yên, có vẻ là do yếu tố thần kinh.
“Đúng rồi, chuyến này chúng ta đi gần trường tiểu học Quần Anh ở trấn Hồi Long đúng không, việc làm ăn nhà cháu đúng là càng ngày càng rộng ha.” Biết Dung Phỉ lo lắng, chú Liêu nói mấy chuyện ngoài lề để phân tán lực chú ý của cô, bằng không với tốc độ này phải chạy đến lúc nào mới tới, giờ tới tối ông còn muốn nhận thêm mấy đơn hàng nữa.
“Dạ” Dung Phỉ gật đầu.
“Dung Phỉ, cháu căng thẳng quá rồi, hay ra sau xe ngồi đi.” Chú Trương ngồi cạnh thấy không ổn, cô cứ căng thẳng không yên như thế khiến ông cũng thấy khó chịu.
“Không sao đâu chú Trương, chắc như chú Liêu nói, cháu ít ngồi xe nên mới căng thẳng thôi.” Dung Phỉ cũng biết thần kinh mình hơi căng quá, đành xấu hổ cười cười: “Chú Liêu, chú cứ lái theo ý chú đi, không cần để tâm đến cháu.”
“Vậy chú tăng tốc nha?” Chú Liêu thở nhẹ một hơi: “Cứ đi như thế sẽ trễ mất.”
Dung Phỉ gật đầu, không nói gì nữa. Đều là người làm ăn, chuyện này cô hiểu, cô cảm thấy do mình thần hồn nát thần tính, bị hình ảnh hoa mắt đó dọa sợ rồi.
Dung Phỉ cố gắng thả lỏng cơ thể, dựa vào
lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng mà, cô vừa nhắm mắt được một lát, đã bị tiếng còi xe chói tai dọa cho giật nảy mình.
“Chú Liêu làm gì thế?” Cô nhìn kính chắn thủy tinh, phía trước không hề có ai, chú ấy nhấn còi inh ỏi như thế là có ý gì?
“Phía trước là đoạn cua, chú ấn còi để báo hiệu cho người qua đường hoặc người đi ngược chiều thôi.” Chú Liêu rút điếu thuốc trong miệng ra, nhét vào túi áo, nói tiếp: “Đoạn cua này hay xảy ra tai nạn, cẩn thận chút vẫn hơn.”
Chú Liêu nói như vậy, Dung Phỉ mới chợt để ý. Cũng đúng, khúc cua này uốn quanh vách núi, ngọn núi sừng sững ở giữa che khuất tầm mắt hai bên quốc lộ, thường xảy ra va chạm xe cũng dễ hiểu thôi.
Hơn nữa, cô đột nhiên nhớ tới, bạn của Lý Thấm cũng bị lật xe ở đoạn cua này, mắt bất giác liếc nhìn chỗ Dương Nghị bị chạc cây đâm chết, mồ hôi lạnh tuôn rào rào.
Cô thấy Dương Nghị máu tươi đầm đìa, bụng bị đâm thủng đang vẫy tay với mình, mặt nở nụ cười quỷ dị, cực kỳ hung tợn.
Hồi chuông cảnh báo trong lòng réo liên hồi, Dung Phỉ hét lớn một tiếng: “Dừng xe!”
Chú Liêu và chú Trương kinh ngạc đến mức nhảy dựng.
“Dừng lại chi vậy Dung Phỉ?” Chú Liêu hơi nhíu mày, dù tính tình có tốt cỡ nào, bị dày vò như thế cũng không thể nhịn được.
“Cháu, cháu muốn nôn!” Dung Phỉ cái khó ló cái khôn.
Chú Liêu không còn cách khác, đành thắng xe lại, sau đó, mặt tái mét trong nháy mắt.
“Chú Liêu?” Dung Phỉ thấy phản ứng của ông, nỗi bất an lập tức dâng lên.
“Mẹ kiếp! Thắng không ăn!”
Một câu khiến sắc mặt của ba người đều trắng bệch.
Trên lý thuyết, thắng không ăn thì vẫn có thể giảm tốc độ, nhưng, cả ba tuyệt vọng phát hiện nó không có chút tác dụng nào cả, chẳng những tốc độ không giảm mà còn có xu hướng tăng lên.
Cùng lúc đó, Dung Phỉ hãi hùng nhận ra, có… bốn cái tay đang đặt lên bánh lái!
“Quái quỷ! Sao không điều khiển được bánh lái?!” Lái xe đã vài thập niên, lần đầu tiên chú Liêu gặp phải tình huống nằm ngoài tầm kiểm soát như thế, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, ngay cả giọng cũng run rẩy.
Chú Trương cũng sợ hãi mở trừng mắt, hai tay bán chặt tay nắm cửa sổ, cả người căng cứng.
Chỉ có Dung Phỉ biết lý do, phản ứng bản năng trong lúc sợ hãi cực độ là đầu óc trống rỗng.
Một tiếng nổ bùm vang lên tận trời, ba người còn chưa kịp ‘tận hưởng’ cảm giác hãi hùng, xe đã lao thẳng xuống vách núi.
Đau, lại còn lạnh…
Xe tải lao nhanh xuống dưới, Dung Phỉ ngồi ở giữa, đầu choáng mắt hoa còn bị hai ông chú lực lưỡng hai bên ép thành bánh kẹp, trên mặt dính đầy chất lỏng nhớp nháp, ngoại trừ đau, cô còn cảm nhận được cái lạnh thấu vào tận xương. Cô không nhúc nhích nổi, cả đến hít thở cũng không trở nên quá sức.
Bên tai vang lên tiếng đập cửa cành cạch, Dung Phỉ cố hé mắt nhìn qua, loáng thoáng thấy vẻ mặt tươi cười của một cậu trai trẻ.
Kính xe vỡ vụn thành từng mảnh, cậu ta với tay vào trong: “Dung Phỉ, tôi kéo cô ra.”
Truyện convert hay :
Cái Thế Chiến Thần Tiêu Xé Trời, Sở Vũ Hinh