Chương 190: Bàn chuyện làm ăn
Sau đó khom người rời khỏi phòng khách, đi ra ngoài.
Vũ Hoàng Minh và Trương Hải Long đợi ở ngoài hai phút, quản gia đã đến.
“Hai vị, ông chủ chúng tôi cho mời”
Nói xong, vươn tay mời hai người vào.
Cũng không định chạy, xem ra đã chuẩn bị tâm lý.
Hai người vào phòng khách, liền nhìn thấy Võ Quân buồn bã ngồi trên sô pha.
Lúc nhìn thấy Vũ Hoàng Minh, cơ thể Võ Quân run lên.
“Câu „“
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Giọng điệu của anh ta, có chút run rầy…
Nếu gia tộc mạnh mẽ như nhà họ Mạc chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã bị tiêu diệt, nhà họ Võ của anh ta có thể chống đỡ được bao lâu?
“Chủ tịch Võ, anh đây chẳng phải biết rõ còn hỏi sao?”
Vũ Hoàng Minh bật cười, vắt chân ngồi trên ghế sô pha.
Võ Quân hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
“Tôi không hề làm việc gì quá phận, cũng không uy hiếp gì đến cậu”
“Đây là tranh chấp trong thương nghiệp, nếu như vậy khiến cậu không tiếc trả giá đối phó tôi, tôi không còn gì để nói”
Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh cười lớn.
“Chủ tịch Võ, lần này tôi đến, cũng muốn bàn một vụ làm ăn với anh”
“Một vụ làm ăn lớn, chỉ xem anh có chịu hay không thôi.”
Vừa bắt đầu Vũ Hoàng Minh đã không có ý định xử lý nhà họ Võ Lần này đến đây, chỉ muốn bàn một vụ làm ăn với ông ta mà thôi.
Võ Quân cau mày, ánh mắt nhìn về phía Vũ Hoang Minh tràn ngập vẻ không dám tin.
Bàn chuyện làm ăn?
Anh ta và đối phương, có chuyện làm ăn gì để bàn?
“Cậu có ý gì?”
Vũ Hoàng Minh không gấp không vội nói: “Không có ý gì cả, tôi chỉ muốn thu mua tập đoàn nhà họ Võ của các người, chỉ thế mà thôi.”
Lời này vừa thốt ra, Võ Quân ngồi không nổi nữa…
Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh, trong mắt tràn ngập vẻ không dám tin.
Dường như đã sớm đoán được vẻ mặt này của Võ Quân, Vũ Hoàng Minh nói tiếp: “Nếu tôi nói tập đoàn Thanh Vân là sản nghiệp của tôi, chắc anh sẽ không kinh ngạc đến vậy nhỉ?”
“Không thể nào!”
“Sao cậu có thể là…”
Lần này Võ Quân thật sự kinh ngạc.
Không chỉ anh ta, bao gồm những gia tộc hạng hai khác, đều không biết thân phận thật sự của tập đoàn
Nhưng, lúc này Vũ Hoàng Minh lại nói tập đoàn Thanh Vân là của anh.
“Tin hay không tùy anh, tôi cũng không khiến anh thiệt thòi, bảy ngàn tỷ, tôi muốn 90% cổ phần tập đoàn nhà họ VõI”
“Nếu anh bằng lòng, bây giờ tôi sẽ bảo người của tập đoàn Thanh Vân đến ký hợp đồng với anh.”
Vũ Hoàng Minh không hề vòng vo với anh ta, trực tiếp nói rõ mục đích của mình.
Hai tỉ, với anh mà nói không đáng là gì.
Nhưng với Võ Quân mà nói, bảy ngàn tỷ đủ để mua cả tập đoàn nhà họ Võ.
Nhưng đối phương vẫn giữ lại cho anh ta 10%, rất hiển nhiên, đối phương không muốn đuổi tận giết tuyệt.
“Cậu Minh, cậu nghiêm túc sao?”
Lúc này, Võ Quân bắt đầu nhìn thẳng vào người trẻ tuổi trước mặt.
“Nếu không thì sao? Anh cảm thấy nếu tôi muốn chơi chết anh, sẽ làm chuyện phiền phức như vậy à?”
“Tôi chỉ thấy, anh phát triển tập đoàn nhà họ Võ rất thuận lợi, coi như có chút đầu óc, cho nên giữ lại 10% cổ phần cho anh tiếp tục kinh doanh, vị trí của anh có thể thấp hơn chút, nhưng tiền lương sẽ không thiếu phần anh”
Vũ Hoàng Minh cười khẽ, anh làm tất cả, cũng chỉ để cho Tô Thanh Trúc một niềm vui bất ngỡ.
Chờ ngày anh và cô kết hôn, sẽ nói cho cô biết.
Còn có biệt thự Vọng Long, cũng giống như ˆ^ vậy.
Võ Quân hít sâu một hơi: “Được, tôi đồng ý với cậu!”
Vũ Hoàng Minh đứng dậy, cười khẽ: “Vậy thì hợp tác vui vẻ, tôi sẽ bảo người đến ký hợp đồng với anh, đến khi đó, tập đoàn nhà họ Võ sẽ nhập vào tập đoàn Thanh Vân, hiểu ý tôi không?”
Võ Quân gật đầu, nhưng trong mắt lại lộ ra chút tò mò.
“Cậu Vân, có thể cho tôi biết thân phận thật sự của cậu không?”
Anh ta rất muốn biết, thân phận thật sự của Vũ Hoàng Minh là gì.
“Tôi cảm thấy anh không muốn biết đâu, nếu anh biết, bất cần để lộ nửa chữ thôi, sẽ rơi đầu đấy”