Chương 412 Sắc trời dân dần tối lại.
Bốn người Vũ Hoàng Minh và Liễu Quân, Lư Thuy Lâm, Dương Cửu cùng với hơn mười đàn em cũ của bọn họ, rốt cuộc cũng xuất hiện ở trên không trung của một toà thành ở phía biên giới phía Bắc.
Thành phố Mạc Bắc.
Bộ chỉ huy của chiến khu.
“Cái gì?”
“Minh Vương đến đây?”
‘Vốn Dĩ Lưu Chí và Tiêu Chiến vẫn đang ngồi tại chỗ, còn có cả Diệp Bách Kiên đều ngây ngần cả người.
Kỳ thật bọn họ cũng đã nhận được tin tức Vũ Hoàng Minh đã trờ về Huế, nhưng lại không nghĩ đến, sẽ trực tiếp đến thành phố Mạc Bắc.
“Đúng vậy, hiện tại đã đi đến bên này, hơn nữa còn mang theo hai mươi người, nhìn qua rất mạnh!”
Một đại soái năm sao có sắc mặt rất cung kính mờ miệng nói.
Lập tức, ba người liếc nhìn nhau, đều trông ‘thấy sự kinh ngạc ð trong mắt của đối phương.
Hơn hai mưới người?
Lại có người mà bọn họ không quen biết sao?
Cái này không tránh khỏi có chút không có.
khả năng xảy ra đi.
Ba quân đội lớn nhất ở Bắc Sơn là quân đội Chiến Long, quân đội Thanh Long, quân đội Phong Ngô.
Trên cơ bản, mỗi một nhân viên đứng đầu ð trong mỗi quân đội, tất cả mọi người đều quen biết nhau.
Nhưng…
Rất rõ ràng, những người mà Vũ Hoàng Minh mang đến lần này, dường như bọn họ không quen biết.
“Đi thôi, ra ngoài chào đón anh ấy.”
Diệp Bách Kiên hít một hơi thật sâu, bình ĩnh lại Vũ Hoàng Minh có thể đến, đối với bọn họ mà nói là một chuyện tốt.
Ít nhất, bọn họ có thể ổn định lại tình thế hiện tại.
Ba người vừa ra đến cửa, đã nhìn thấy hơn hai mươi bóng dáng đi về phía bên này từ đằng xa.
Điều này không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã phải giật mình.
Không chỉ có Diệp Bách Kiên, bao gồm cả Lưu Chí và Tiêu Chiến cũng đều tràn ngập sự giật mình ờ trên gương mặt.
Ba người đang song song đi cùng với Vũ Hoàng Minh, bọn họ đã từng gặp.
Chính xác mà nói, bọn họ đã từng nhìn ra ở trên danh sách các tướng lĩnh.
Từ khi Bắc Sơn kiến quốc cho đến bây giờ, liền có một danh sách các tướng lĩnh.
Phía trên đó ghi chép rất nhiều nhân vật, đều là những Thiên Vương đã lập được vô số chiến công.
Đương nhiên, bọn người Diệp Bách Kiên cũng ð trong đó, Nhưng dựa theo thời gian để sắp xếp, bọn họ đương nhiên là xếp ở vị trí phía sau.
Nhưng, ba
Hơn nữa, có tin tức rằng bọn họ đều đã chết Không phải là bời vì bị bệnh qua đời, mà là ngoài ý muốn chết đi.
Dù sao, đều là người chết rồi.
Nhưng bây giờ, lại xuất hiện ð trước mặt của bọn họ, điều này khiến cho bọn họ không dám tin tường.
“Kia là, Thiên Vương Liễu Quân!”
““Quân thần ở thế hệ thứ nhất!”
Trong giọng nói của Lưu Chí tràn ngập sự hoàng sợ.
Thanh danh của Liễu Quân, ð bên trong Bắc Sơn, thậm chí so với Vũ Hoàng Minh thì còn cao hơn.
Nhưng, ð phía trên lại nói, Liễu Quân đã qua đời vì bị bệnh, còn có thời gian cả nước chịu quốc tang ba ngày.
Nhưng bây giờ…
“Xem ra, đây mới là át chủ bài cuối cùng của Bắc Sơn chúng tai”
Diệp Bách Kiên hít một hơi thật sâu.
“Diệp Bách Kiên, đã lâu không gặp.”
Vũ Hoàng Minh và mấy người Liễu Quân đứng đầu đi đến, nhìn ba người bọn họ.
“Anh cũng đến thật kịp thời, nếu như anh vẫn không xuất hiện, đoán chừng tôi sẽ trực tiếp.
sử dụng vũ khí hạng nặng mất.”
Diệp Bách Kiên nhếch miệng , sâu trong đáy.
mắt lại có một chút bi thương.
Thanh Thiên Quân đã tổn thất nhiều hơn năm vạn người, còn có mấy đại tướng.
Đà kích đối với anh ta mà nói, có thể nói là rất lớn.
“Tôi đã trờ về rồi, không khiến cho bọn họ phải phun ra hết những gì đã ăn được, thì cũng phải khiến cho bọn họ phải kéo đi sạch sẽ!”
Ánh mắt của Vũ Hoàng Minh phát lạnh, sau đó quay người nói với hơn mười lão tướng ở phía sau lưng: “Các vị đi nghì ngơi trước đi, ăn một chút gì đó, uống chút rượu!”
“Vâng!”
Hơn mười lão tướng lập tức để cho người mang theo bọn họ đi ăn gì đó.
Về phần Vũ Hoàng Minh và bọn người Liễu Quân, thì đi vào bộ chỉ huy.
‘Vũ Hoàng Minh trực tiếp nói thằng, hỏi: “Gần đây động tĩnh của quân địch như thế nào?”