Chương 119: Hai người con rể
Điêu Ngọc Lan đột nhiên cảm thấy mình đã chạm đến đỉnh cao của cuộc đời.
Miễn phí toàn bộ là khái niệm gì chứ?
Nào là Hermes, Chanel, toàn bộ đều được miễn phí!
Há chẳng phải bản thân có thể tới đây mua sắm mỗi ngày, thích mua gì thì mua nấy sao?
Đúng là vui quá đi mất!
“Trương Xuyên, không ngờ cháu và chủ tịch hội đồng quản trị của Vạn Long lại là bạn bè. Sao cháu không nói sớm? Xem đứa trẻ này đi, cũng khiêm tốn quá rồi!”, Điêu Ngọc Lan lắc đầu, ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng và yêu thương.
Suy cho cùng, đây mới là con rể mà mình mong muốn. Bà ta muốn cái gì đều được. Có người con rể như vậy, còn hạnh phúc hơn cả khi có con trai ấy chớ!
Trương Xuyên: “…”
Mình và chủ tịch hội đồng quản trị của Vạn Long là bạn bè?
Sao mình lại không biết, chuyện này là sao?
Chủ tịch hội đồng quản trị của Vạn Long là ông chủ lớn có tài sản lên đến hàng trăm triệu, hơn nữa nghe nói người đứng sau còn vô cùng lợi hại.
Tuy Trương Xuyên rất tự kiêu, nhưng điểm này trong lòng anh ta tự biết, biết chắc là Tào Vượng đã nhận lầm người.
Mà lúc này, vẻ mặt của mẹ con Lưu Đông đều vô cùng khó coi. Họ tuyệt đối không ngờ được rằng mối quan hệ của tên nhãi này lại vững chắc như vậy, lại là bạn bè của Từ Hải Phong, chủ tịch hội đồng quản trị của Vạn Long.
Nhất là Lưu Đông cảm thấy rất nghi ngờ. Tên nhãi này chẳng qua chỉ là một giám đốc bán hàng thương hiệu thôi. Sao có thể kết giao được với ông trùm chủ tịch hội đồng quản trị được?
“Cậu chủ? Tôi có thể xưng hô với cậu như vậy không? Chủ tịch hội đồng quản trị có gọi cậu như vậy trong điện thoại?”, Tào Vượng cười haha hỏi một câu: “Không biết tôi xử lý như vậy, cậu có hài lòng không?”
Trương Xuyên đột nhiên không biết nên trả lời thế nào.
Anh ta rất muốn nói cho Tào Vượng biết rằng đã nhận nhầm người rồi!
Nhưng bây giờ đâm lao thì phải theo lao thôi!
Nếu bây giờ anh ta phủ nhận, ấn tượng với Điêu Ngọc Lan chắc chắn sẽ giảm ngay. Dù gì anh ta cũng muốn theo đuổi Vương Tuệ Lâm, vào lúc quan trọng như vậy thì sao có thể bỏ qua được!
Cho nên trước mắt cũng đành bất chấp mà nhận vậy.
“À, hài lòng, hài lòng!”
Trương Xuyên xốc lại tinh thần, giả bộ ra vẻ gật đầu.
Trong lòng đang nghĩ, cậu chủ này rốt cuộc là nhân vật nào vậy? Ngay cả chủ tịch hội đồng quản trị của Vạn Long cũng phải nể mặt!
Lẽ nào là…
Trương Xuyên liếc mắt nhìn Giang Thần, nhưng anh ta lập tức phủ nhận suy nghĩ trong lòng mình.
Bộ dạng nghèo kiết xác của anh sao có thể là bạn của chủ tịch hội đồng quản trị của Vạn Long!
Xem ra, vị “cậu chủ” này chắc chắn là người khác. Nhưng lúc này cũng không phải lúc để quan tâm về chuyện này.
Suy nghĩ một lúc, anh ta chỉ vào túi trong tay của người đàn bà giàu có rồi nói với Tào Vương: “Vật khác thì không cần đâu. Hôm nay mẹ vợ tôi chủ yếu nhìn trúng cái túi kia, chỉ cần gói túi này lại cho mẹ vợ tôi là được!”
Anh ta nói xong, vẻ mặt của người đàn bà giàu có lập tức biến sắc.
“Mẹ. Tháng sau mẫu túi này sẽ lại có hàng, chi bằng nhường cái túi này cho bác gái này đi nha?”, vẻ mặt của Lưu Đông đỏ bừng nói với mẹ của mình, gã ta cảm thấy khá là có lỗi với bà ta.
Nhưng người ta có quyền hơn, đối phương đã có qua lại với chủ tịch hội đồng quản trị của mình. Nếu gã ta không cúi đầu, e là công việc này cũng không còn.
“Haiz, được thôi!”
Vẻ mặt bà ta có khó chịu mấy cũng đành chịu, dù có thích cái túi này đi chăng nữa, nhưng lúc này cũng biết không thể vì thể diện mà liên luỵ đến con trai được. Bà ta đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà đưa túi cho Điêu Ngọc Lan.
“Haha, tôi nói sao nào, có tiền thì sao chứ? Cuối cùng túi không phải về tay tôi à! Ây da, cái túi này, cũng chỉ có khí chất của tôi mới có thể thích hợp mà thôi!”, Điêu Ngọc Lan đúng là vô cùng đắc chí, còn thuận tiện nói vài câu với người đàn bà giàu có, khiến bà ta giận tím mặt nhưng vì sợ gây thêm phiền phức cho con trai, nên cũng không dám nói gì, nặng nề hừ một tiếng, cũng không muốn so đo với Điêu Ngọc Lan nữa, quay người đi ngắm chiếc túi khác.
“Chuyện là, giám đốc Trương, xin lỗi, lúc nãy tôi không biết quan hệ của cậu và chủ tịch hội đồng quản trị của chúng tôi lại như vậy…”, Lưu Đông bất chấp đi tới, vẻ mặt quẫn bách nói.
Đắc tội với bạn của chủ tịch hội đồng quản trị, gã ta nào dám không xin lỗi, cung kính hành lễ với Trương Xuyên.
Vẻ mặt của Trương Xuyên khá gượng gạo xua tay nói: “Không sao, không sao, hiểu lầm mà thôi…”
“Khoan đã!”
Ngay lúc này, Tào Vượng lại cau mày: “Cậu họ Trương hả?”
“Ơ, đúng vậy, phó tổng giám đốc Tào, đây là giám đốc Trương, là giám đốc bán hàng của Hermes!”, Lưu Đông đột nhiên nghĩ ra gì đó nên vội lên tiếng giải thích.
Tào Vượng vội lắc đầu: “Nhầm lẫn rồi! Nhầm lẫn rồi! Lúc nãy chủ tịch hội đồng quản trị đã nói rất rõ với tôi, bạn của ông ấy họ Giang, không phải họ Trương!”
Vừa nói xong thì mặt của Trương Xuyên tái nhợt, lập tức nhìn sang Giang Thần.
Họ Giang?
Ngoài Giang Thần có mặt ở đây thì còn có thể là ai nữa?
Nhưng chuyện này sao có thể như vậy? Không phải anh chỉ là một tên vô dụng ư?
Điêu Ngọc Lan cũng ngạc nhiên.
Người con rể vô dụng này của bà ta có bản lĩnh gì bà ta còn không rõ hay sao, sao có thể là bạn của chủ tịch hội đồng quản trị của Vạn Long chứ?
“Bác gái, bác chắc chắn là mình chỉ có một người con rể này chứ?”, Tào Vượng cũng không thô lỗ. Anh ta không nhịn được nhìn sang Điêu Ngọc Lan để xác nhận.
Chương 120: Con thất nghiệp rồi
“À thì...tôi có hai người con rể”, Điêu Ngọc Lan giật mình trả lời.
Tào Vượng lập tức hỏi: "Vậy cho hỏi một người con rể nữa của bác họ gì?"
"Ờm... họ Giang. Nhưng cậu ta ở Vân Sơn..."
“Vậy thì đúng rồi”, Tào Vượng vội vàng gật đầu cười: “Bác gái, bác đúng là may mắn, con rể ai nấy đều tài giỏi. Không ngờ cậu Giang ở Vân Sơn mà vẫn có thể quan tâm đến chuyện của bác. Bác có phúc lắm đấy".
“Ha ha, đâu có, đâu có”, Điêu Ngọc Lan ngượng ngùng cười, trên đầu là một đống dấu chấm hỏi.
Giang Hiên Viên quan tâm đến chuyện của bà ta sao?
Thằng con rể lòng lang dạ sói đó, trước khi cưới Vương Tử Tình thì thân mật thắm thiết lắm, sau khi kết hôn thì cấm có thấy ngó mặt về lần nào, còn lâu bà ta mới tin là Giang Hiên Viên đã âm thầm giúp bà ta.
Nghĩ đến đây, bà ta lại nhìn Giang Thần, anh khẽ mỉm cười với bà ta.
Mặc dù Giang Thần không lên tiếng giải thích, nhưng nụ cười này đường như đã chứng minh cho sự thật mà Điêu Ngọc Lan không muốn thừa nhận nhất.
“Hừ, chắc chắn là do mình nghĩ nhiều, sao có thể là tên ăn hại này chứ”, nhưng Điêu Ngọc Lan vẫn cố chấp không thừa nhận.
Lúc này, người xấu hổ nhất chính là Trương Xuyên.
Cậu con rể này của bà ta là hàng giả.
Hơn nữa, đã giả làm con rể thì chớ lại còn cướp công của người ta, hành động vô liêm sỉ như vậy, nhất thời anh ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, chỉ muốn lập tức tìm một cái lỗ mà chui vào.
"Bác gái...", Trương Xuyên nhìn Điêu Ngọc Lan, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, thực ra là không còn mặt mũi để nói.
"Xuyên Xuyên, cháu không cần nói gì nữa. Mặc dù không phải do cháu giúp, nhưng thẻ cháu cho bác, bác vẫn rất biết ơn. Bác biết cháu cũng là vì muốn tốt cho bác, chuyện này cháu đừng để tâm nữa. Trong lòng bác, cháu vẫn luôn tốt hơn tên ăn hại kia”, lúc này Điêu Ngọc Lan lại lên tiếng an ủi Trương Xuyên, anh ta lập tức thở phào nhẹ nhõm gật đầu liên tục, liếc nhìn Giang Thần với ánh mắt chế giễu, đồng thời ẩn chứa một chút khiêu khích.
Điêu Ngọc Lan khắc nghiệt với con rể là vậy, nhưng lại rất bao dung ân cần với anh ta.
Xem ra, muốn theo đuổi Vương Tuệ Lâm vẫn là một chuyện vô cùng gian nan.
Điêu Ngọc Lan cầm túi lên, mọi chuyện cũng đã được giải quyết ổn thỏa. Sau khi chào hỏi vài câu với Tào Vượng, Điêu Ngọc Lan đưa Giang Thần và Trương Xuyên ra khỏi trung tâm thương mại.
Ra tới ngoài, Trương Xuyên ngỏ ý muốn đưa Điêu Ngọc Lan về, nhưng Điêu Ngọc Lan lại nói tiện thể thì đi xe của Giang Thần về luôn, không cần phiền đến anh ta, vì vậy Trương Xuyên gật đầu rồi lái xe đi.
"Nói đi, rốt cuộc chuyện vừa rồi có liên quan đến cậu không? Người mà phó tổng giám đốc Tào vừa nói, bạn của chủ tịch bọn họ đó, chắc không phải là cậu đấy chứ?", Điêu Ngọc Lan trừng mắt nhìn Giang Thần, lúc này mới không kiềm được lên tiếng hỏi. Bà ta không phải con ngốc, còn lâu mới tin Giang Hiên Viên đủ sức để nhúng tay tới Vân Hải.
"Bà hiểu lầm rồi. Là tôi nhờ bạn tôi gọi điện cho chủ tịch của bọn họ thôi. Chỉ là một cái nhấc tay ấy mà, không cần để tâm đâu", Giang Thần thản nhiên nói, không hề thừa nhận công lao về phía mình.
Điêu Ngọc Lan đột nhiên bừng tỉnh.
Đúng vậy! Suýt nữa thì quên, tên ăn hại này đang làm tài xế cho sếp của Vinh Đỉnh, hai người còn là bạn bè. Mà đã là bạn bè thì nhờ ra mặt giúp cũng đâu có gì khó khăn. Hơn nữa, Vinh Đỉnh còn là một trong những công ty lớn mạnh nhất ở Vân Hải, chủ tịch Vạn Long phải nể mặt cũng là điều dễ hiểu thôi.
Mọi chuyện coi như đã sáng tỏ.
"Hừ! Tôi còn tưởng cậu có thể cá chép hóa rồng thế nào ghê gớm lắm, hóa ra là do tôi đã nghĩ nhiều. Cậu mãi mãi cũng chỉ là một con cá khô cháy khét trên nồi, không bao giờ có cơ hội trở mình thôi", Điêu Ngọc Lan khinh thường nói.
Giang Thần bất lực lắc đầu: "Bác lên xe đi”.
Hai người lái xe về nhà.
Về tới nhà, Vương Tuệ Lâm cũng đã trở về, hai mắt đỏ hoe như vừa mới khóc. Điêu Ngọc Lan vân vê chiếc túi mới, không hề quan tâm con gái hình như có gì đó khác lạ, nhưng Giang Thần lại cau mày bước tới.
"Bà xã, sao vậy? có phải nhà họ Vương lại bắt nạt cô không?", Giang Thần không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Không sao, không cần anh lo. Anh cứ làm tốt việc của mình là được rồi", Vương Tuệ Lâm cố ý làm ra vẻ lạnh lùng nói, lòng thầm thở dài.
Nếu cô có một người chồng quyền lực làm chỗ dựa như em gái thì cô cũng đâu cần phải chịu cảnh tủi nhục như vậy trong chính gia đình của mình.
"Tuệ Lâm, con thấy túi mới của mẹ có đẹp không? Mấy ngày nữa chúng ta sẽ đến Vân Sơn tham dự tiệc đầy tháng của cháu ngoại. Tên khốn kiếp Giang Hiên Viên đó luôn coi thường nhà chúng ta, lần này mẹ phải cho nó sáng mắt ra”, Điêu Ngọc Lan kích động cầm chiếc túi tới nói với Vương Tuệ Lâm.
“Mẹ, một cái túi mà có thể khiến người ta sáng mắt ra sao?”, Vương Tuệ Lâm nói với vẻ mặt bất lực.
"Con gái của mẹ giờ đã thất nghiệp rồi, không còn là chủ tịch nữa. E là sau này nguồn thu nhập cũng trở thành một vấn đề lớn. Chúng ta có thể khiêm tốn lại một chút được không?", Vương Tuệ Lâm cuối cùng không nhịn được nói hết mọi chuyện ra.
Chương 121: Tôi sẽ giúp cô vào Vinh Đỉnh làm việc
Vương Tuệ Lâm thực sự cạn lời rồi, sao mẹ cô đã từng này tuổi rồi mà vẫn như một đứa con nít như vậy.
"Hả? Con thất nghiệp rồi sao? Con vẫn đang làm việc ở Tư Vận kia mà?"
“Tư Vận là công ty nhà chúng ta, bà cụ dám không trả lương cho con sao?”, Điêu Ngọc Lan trợn tròn mắt, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Vương Tuệ Lâm kể lại toàn bộ câu chuyện khi gặp mặt nhà họ Vương lúc sáng, bây giờ cô đã đắc tội bà cụ, đừng nói là tiền lương, e là hoa hồng cuối năm cũng không có phần.
Điêu Ngọc Lan nghe vậy sắc mặt liền tái mét, thất thần ngồi trên sô pha, cuối cùng cũng bắt đầu lo lắng. Nếu cứ như vậy, cuộc sống quý bà giàu có của bà ta chẳng phải cũng không còn nữa sao?
"Không được, mẹ phải gọi điện gọi bố con về. Phân nửa gia sản nhà họ Vương đều do gia đình chúng ta gây dựng lên. Dựa vào đâu mà chúng ta lại không được hưởng gì", Điêu Ngọc Lan tức giận nói. Vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho Vương Bá Nhân, nhưng lại bị Vương Tuệ Lâm ngăn lại.
"Được rồi, mẹ, lúc trở về con đã gọi cho bố rồi, giờ sức khỏe của bố cũng sắp bình phục. Không bao lâu nữa sẽ đến đại thọ lần thứ 70 của bà nội, bố nói với con sẽ cố gắng trở về trước lúc đó", Vương Tuệ Lâm thở dài. Bình thường, khi có tâm sự cô cũng chỉ thủ thỉ với bố, còn mẹ ruột thì quả lực là không trông mong nổi.
“Bà xã, đừng lo lắng, hai ngày này cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, mai tôi sẽ nhờ một người bạn ở Vinh Đỉnh giới thiệu cô đến làm việc ở công ty”, lúc này Giang Thần đột nhiên lên tiếng
Nghe đến đây, hai người phụ nữ bỗng ngẩn ra một lúc, nhất là Vương Tuệ Lâm, dáng người yêu kiều của cô khẽ run lên.
Vinh Đỉnh chắc chắn là một trong những công ty hàng đầu ở Vân Hải, với tình hình hiện tại của Vương Tuệ Lâm nếu được làm việc ở đó thì quả thực là không còn gì bằng.
"Đúng, đúng, đúng, cậu mau nhờ bạn cậu giúp Tuệ Lâm đi. Tuệ Lâm của chúng ta vốn là chủ tịch mà, năng lực xuất sắc thì khỏi nói, muốn làm một chức vụ như phó giám đốc gì đó ở công ty các cậu chắc cũng không phải vấn đề gì lớn", Điêu Ngọc Lan vội vàng nói, vẻ mặt vô cùng tự hào. Hơn nữa, sau khi trải qua chuyện mua chiếc túi ngày hôm nay, bà ta mới phát hiện. Tuy Giang Thần không được cái tích sự gì nhưng lại có quan hệ rất tốt với sếp của Vinh Đỉnh. Bà ta nghĩ, Vương Tuệ Lâm mà được sắp xếp vào vị trí này thì cũng gọi là có của ăn của để.
Vương Tuệ Lâm cau mày: "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Mặc dù bản thân con từng làm chủ tịch, nhưng Vinh Đỉnh là một công ty lớn trị giá đến cả mấy tỷ nhân dân tệ, hơn nữa con còn thiếu kinh nghiệm trong ngành tài chính, sao người ta có thể cho con đảm nhiệm vị trí phó tổng giám đốc được chứ? E là giám đốc bộ phận còn chưa có cửa. Với lại, dù Giang Thần và sếp của họ là bạn nhưng không phải lúc nào cũng nhờ vả như vậy được. Ở cái xã hội này, nếu đòi hỏi quá nhiều thì sớm muộn tình cảm cũng phai cạn", Vương Tuệ Lâm bất lực nói. Suy cho cùng, muốn lăn lộn bên ngoài thì phải dựa vào thực lực, nếu tình cảm thật sự có tác dụng thì tại sao sếp của Vinh Đỉnh lại chỉ cho Giang Thần làm tài xế.
"Bà xã, đừng coi nhẹ bản thân quá. Thực ra cho dù là ngành nghề gì, về căn bản công việc quản lý cũng giống nhau cả thôi. Như vậy đi, chiều tôi sẽ tới công ty hỏi giúp cô, rất có thể bạn tôi sẽ trọng dụng cô đấy", Giang Thần cười an ủi nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, cứ để cậu ta hỏi thử. Dù chỉ được làm giám đốc bộ phận cũng được, mẹ nghe nói chế độ đãi ngộ của Vinh Đỉnh rất tốt, chỉ là giám đốc bộ phận nhưng một năm cũng phải kiếm được mấy trăm ngàn nhân dân tệ đó”, Điêu Ngọc Lan kích động, sau đó trừng mắt nhìn Giang Thần: "Tôi nói cho cậu biết, việc này cậu nhất định phải giúp được Tuệ Lâm, nếu không, cút ra ngoài ở cho tôi. Gia đình chúng tôi không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi”.
“Ừm, tôi hiểu rồi”, Giang Thần gật đầu.
Vương Tuệ Lâm ngạc nhiên.
Nếu là trước đây, Điêu Ngọc Lan chắc chắn sẽ cười nhạo Giang Thần là đồ ăn hại hay gì đó.
Nhưng hôm nay lại có chút khác thường, bà ta dường như rất tin tưởng Giang Thần có thể làm được chuyện này. Mẹ cô thay đổi từ lúc nào vậy? Bà ta bắt đầu tin tưởng Giang Thần sao.
“Vậy… anh giúp tôi hỏi thử nhé, được nhận hay không cũng không sao, sau này tôi vẫn có thể tìm công việc khác, vẫn nuôi được gia đình”, Vương Tuệ Lâm thở dài, cô không muốn gây áp lực quá lớn cho Giang Thần. Dù sao, cô cũng không hy vọng quá nhiều.
“Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi”, Giang Thần gật đầu: “Vậy tôi lên nghỉ ngơi trước nhé”.
Lên lầu, Giang Thần đi thẳng đến phòng ngủ, đóng chặt cửa lại, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, hơi thở khó khăn, trên trán đổ đầy mồ hôi. Anh hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng lên giường ngồi điều khí.
Lúc sáng, khi giúp Viên Chính Nam chữa bệnh, anh đã sử dụng Bắc Đẩu Thất Tinh châm nên tiêu hao khá nhiều pháp lực, vì vậy vết thương trong cơ thể lại bắt đầu rách ra. Vốn dĩ lúc ra viện, anh đã định về nhà điều khí luôn, nhưng Vương Tuệ Lâm lại nhờ anh đến đón Điêu Ngọc Lan nên anh đành tạm thời áp chế lại.
Chương 122: Nhìn xa trông rộng
Mãi tới bây giờ mới hoàn toàn được thả lỏng người, đột nhiên anh có cảm giác mệt rã rời. Nhưng cũng may Huyền Thanh Quyết quả thật là một công pháp rất huyền diệu, tốc độ hồi phục pháp lực nhanh hơn công pháp bình thường.
Còn chưa tới nửa tiếng đồng hồ, Giang Thần đã hoàn thành chu kỳ tuần hoàn, trên người bắt đầu tỏa ra luồng khí trắng, công lực đang nhanh chóng phục hồi.
Ngồi xếp bằng trong vài giờ đồng hồ, cuối cùng Giang Thần cũng thở ra luồng khí trắng, chậm rãi thu công. Nhìn thời gian cũng đã sắp tới hai giờ chiều, anh vội lái xe tới công ty.
Lúc Giang Thần tới công ty, tất cả các tầng lớp cấp cao của Vinh Đỉnh vốn đã tập trung đầy đủ tại phòng họp. Vì buổi sáng Giang Thần có việc, nên Trương Miêu đã điều chỉnh cuộc họp về sự phát triển của công ty sang buổi chiều.
“Tổng giám đốc, trải qua nhiều cuộc thảo luận và nghiên cứu thị trường, đa số đều cảm thấy sự phát triển của thành phố Giang Thành càng có lợi đối với sự phát triển của Vinh Đỉnh chúng ta!”
Trương Miêu đưa tài liệu đã chỉnh lý và kết quả thảo luận của các cấp cao cho Giang Thần xem, sau đó cô ta nói tiếp: “Sở dĩ chúng ta nhìn trúng Giang Thành, một mặt là vì thành phố Giang Thành được xếp vào danh sách thành phố mới cấp một trong năm nay, dân số hơn mười triệu người, càng có tính cạnh tranh hơn so với Vân Sơn. Mặt khác, ngành công nghiệp đầu tư ở thành phố Vân Sơn luôn bị Viên Chính Nam độc quyền. Các doanh nghiệp địa phương của bọn họ đều gạt bỏ những gì từ bên ngoài xâm nhập vào, cho nên nếu phát triển theo hướng Vân Sơn, thì sẽ gặp rất nhiều chướng ngại!”
Giang Thần vừa nghe Trương Miêu nói, vừa xem tài liệu, lúc này anh đặt tài liệu trong tay lên bàn rồi nhìn mọi người cười.
“Trên đời này, chuyện lập nghiệp có khi nào là dễ dàng đâu chứ? Mọi người cảm thấy thành phố Giang Thành khá tốt, còn tôi thì cảm thấy phát triển ở Vân Sơn lại là một cơ hội tốt!”, Giang Thần đảo mắt nhìn xung quanh rồi đột nhiên lên tiếng.
Xì xào!
Lúc này mọi cấp cao đều không nhịn được mà bắt đầu bàn tán xôn xao.
Chọn Giang Thành, gần như là kết quả thảo luận của tất cả các cấp cao, nhưng không ngờ Giang Thành lại phủ nhận ngay tại chỗ.
Dù gì anh cũng là ông chủ, tuy trong lòng họ ít nhiều cũng thấy khó hiểu, thậm chí còn cảm thấy suy nghĩ của ông chủ khá tuỳ hứng, nhưng lúc này cũng không có ai dám lên tiếng phản bác lại.
Có điều đa số đều cảm thấy, ông chủ vẫn còn quá non nớt.
“Tổng giám đốc, có thể nói ra suy nghĩ của anh cho tất cả chúng tôi nghe thử được không?”, lúc này Trương Miêu đột nhiên lên tiếng.
Hôm nay cô ta mặc một bộ vest màu trắng, lộ chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh xinh đẹp, gương mặt được trang điểm nhẹ trông rất đoan trang và có năng lực, trên người toát lên vẻ quyến rũ nữ tính chuyên nghiệp. Nhưng lúc này, khuôn mặt xinh đẹp lại lộ ra vẻ khó hiểu.
Cả công ty, chỉ có Trương Miêu