Chương 168: Mượn gió bẻ măng
Ở diễn biến khác, trên đường trở về nhà, Vương Bá Nhân đương nhiên sẽ không bỏ qua mà không hỏi gì Giang Thần.
"Giang Thần à, rốt cuộc con có quan hệ thế nào với đám người đó vậy, bố thấy bọn họ trông cũng không phải người tốt gì!", Vương Bá Nhân không khỏi lo lắng lên tiếng. Mặc dù ông ấy chứng kiến Giang Thần trưởng thành, biết anh không hư hỏng, nhưng thân làm trưởng bối thì vẫn không thể không lo lắng được.
"Bố, con cũng không quen biết gì họ đâu, chỉ là có một lần thấy bọn họ bắt nạt người khác nên ra tay giáo huấn cho một trận thôi, có lẽ từ lần đó đã bị con đánh cho sợ cũng nên!", Giang Thần cười nói.
Nghe được lời giải thích này, trán Vương Bá Nhân mới từ từ giãn ra được, cười nói: "Bố đã nói mà, con là quân nhân, sao có thể chơi với đám côn đồ đó được chứ, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
Lúc này Vương Bá Nhân cũng coi như đã yên tâm.
Ngày hôm sau, cách ngày khai mạc phiên tòa khởi kiện nhà họ Vương của Vinh Đỉnh không đầy hai ngày, nhà họ Vương lại yêu cầu hòa giải ngoài tòa, Vinh Đỉnh chỉ có một yêu cầu.
Ba mươi triệu, bắt buộc phải trả một lần!
Nếu không thì không thương lượng gì nữa.
Nhưng hiện tại nhà họ Vương bị Vương Thâm lừa mất trắng ba trăm triệu, tất cả tài sản đều đã đem thế chấp, đến cái rắm cũng chẳng còn, lấy đâu ra ba mươi triệu này đây. Bà cụ sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, vội vàng cấp tốc mở cuộc họp gia đình, yêu cầu tất cả người nhà họ Vương đều phải có mặt.
Cả nhà Vương Bá Nhân, bao gồm cả Giang Thần cũng đến nhà cũ nhà họ Vương.
"Bá Nhân à, lần này nhà họ Vương chúng ta quả thật đến bước đường cùng rồi, nhà chúng ta có thể chấn hưng lại được hay không, trước mắt đều phải dựa vào con!", bà cụ lúc này đã có chút hụt hẫng, thấy con trai đến liền than khóc nói.
"Mẹ, dù gì cũng tận ba mươi triệu tệ, cho dù con có đập nồi bán sắt thì cũng không gom đủ tiền!", Vương Bá Nhân khổ sở nói. Hiện nay toàn bộ tiền tích lũy trong nhà của ông cũng chỉ có ba đến năm triệu, cho dù có thế chấp biệt thự thì cũng không đến hai mươi triệu, con số ba mươi triệu này quả thật là không biết xoay ở đâu ra được.
"Bá Nhân à, tiền tiết kiệm và căn biệt thự của con chắc cũng được tầm hai mươi triệu chứ? Còn thiếu mười triệu nữa con có thể đi vay mà. Lúc con khởi nghiệp cũng kết bạn không ít, bây giờ cũng đều là ông chủ lớn rồi, chi bằng tìm bọn họ thử xem sao!", bà cụ tỉnh bơ mở miệng nói, hóa ra là có ý này.
Vương Bá Nhân nhất thời im lặng.
Ông ấy cả đời hiếu thắng, chưa từng mở miệng mượn tiền ai bao giờ.
Hơn nữa, những người bạn cũ của ông cũng đều chỉ mở vài công ty hoặc công xưởng nhỏ gì đó thôi, mười triệu đối với bọn họ cũng không phải là một con số nhỏ.
Hơn nữa, cho dù có mượn về được thì khi nào ông ấy mới có thể trả lại đây?
Hiện nay ông đang mắc bệnh nan y, sợ là chẳng bao lâu nữa sẽ qua đời, nếu như còn sống thì ông còn có thể từ từ trả nợ, nhưng nếu như ông đi rồi lẽ nào lại để lại khoản nợ cho vợ con sao?
Giang Thần ở bên cạnh đã thu hết chuyện này vào mắt, biết rõ tâm tư trong lòng của Vương Bá Nhân, anh không kiềm chế được mà siết chặt nắm tay.
Bà cụ này quả thật ức hiếp người quá đáng.
Nếu như bà ta biết con trai đã mắc phải bệnh nan y thì không biết còn ép ông ấy đến mức này nữa không.
Vương Bá Nhân cũng có chút đăm chiêu ủ dột, mở miệng nói: "Mẹ..."
"Cứ quyết định vậy đi, giờ con gọi điện cho mấy người bạn của con đi, bảo bọn họ gom lại!", bà cụ trực tiếp mở miệng nói, giọng điệu không còn gì nghi ngờ nữa.
"Vậy, vậy được thôi! Con gọi điện hỏi thử xem sao!", Vương Bá Nhân bất đắc dĩ thở dài. Ông không thể quay lưng với ý nguyện của mẹ ruột được, chỉ đành móc điện thoại ra.
Đúng lúc này thì Điêu Ngọc Lan bên cạnh đã không chịu được nữa, vội vàng đứng lên nói: "Mẹ, biệt thự của nhà chúng con không thể thế chấp được, nếu thế chấp rồi thì sau này con và Tuệ Lâm sống ở đâu, hơn nữa, đây là tiền của cháu trai thứ của mẹ nợ, dựa vào cái gì mà bắt Bá Nhân nhà con mượn tiền khắp nơi để trả, việc này không công bằng!"
"Câm miệng! Nơi này đến lượt chị lên tiếng à, cả ngày chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, chị đã từng cống hiến gì cho nhà họ Vương chưa! Có tư cách gì mà ở đây chỉ tay năm ngón!", bà cụ lập tức trừng mắt quát. Từ lâu bà cụ đã không ưa người con dâu này, thế mà lại dám phát biểu ý kiến đúng lúc này, thật là lố lăng.
"Bà nội, mẹ cháu nói có gì sai đâu, đây rõ ràng là khoản nợ của anh hai, anh ta không những không có một lời giải thích nào, còn trốn ra nước ngoài không về nữa, đổ hết lên đầu nhà cháu là không công bằng với nhà cháu!", Vương Tuệ Lâm thấy mẹ mình bị ức hiếp cũng vội vàng đứng lên bênh vực.
"Hỗn xược! Anh hai cô đã biết sai rồi, nó ra nước ngoài là để tự kiểm điểm lại sai lầm của mình, tiếp tục học thêm, đợi giỏi rồi sẽ quay về phụ tá gia đình. Cô không có tư cách nghị luận sau lưng về anh trai như vậy! Mau cút ra ngoài cho tôi!", bà cụ run rẩy chỉ ra cửa chửi bới, sau đó lại ho lên kịch liệt.
Chương 169: Thừa nước đục thả câu
“Được rồi Tuệ Lâm, đừng nói nữa, con khiến bà nội tức giận rồi kìa, mau xin lỗi bà đi!”, Vương Bá Nhân thấy mẹ mình ho khan thì trong lòng run rẩy, vẻ mặt nghiêm lại, lệnh cho Vương Tuệ Lâm lập tức xin lỗi.
“Bố…”
“Mau xin lỗi!”, Vương Bá Nhân chau mày. Tuy ông ấy biết rằng mẹ mình thường hay thiên vị, nhưng dù gì cũng là mẹ của mình, sao có thể để con gái ngỗ ngược như vậy.
Khuôn mặt Vương Tuệ Lâm chợt đỏ bừng lên, cô cắn răng, bất đắt dĩ nói một câu: “Bà à, cháu sai rồi!”
“Hừ!”, bà cụ thở hổn hển, hừ một tiếng, sau đó nói với Vương Bá Nhân: “Bá Nhân, chuyện vô cùng cấp bách, mau chóng gọi điện cho cho mấy người bạn cũ đó của con mượn tiền đi!”
“Haiz, con biết rồi mẹ à! Con sẽ gọi điện!”, Vương Bá Nhân bất lực, đành phải cầm điện thoại đi ra ngoài gọi, nhưng sau khi gọi điện mượn một lượt, sắc mặt ông ấy càng khó coi hơn.
Chuyện khó nhất trên đời này chính là đi mượn tiền của người khác. Huống hồ tình hình tinh tế của năm nay không được tốt, đa số đám bạn cũ cũng gặp không ít khó khăn, cho nên giọng điệu trong điện thoại rất khéo léo, Vương Bá Nhân tất nhiên không tiện mở lời thêm.
Xoay một vòng cũng chỉ mới mượn được chưa đến hai triệu.
“Bá Vương à, gọi nữa, gọi nữa đi!”, bà cụ chau mày, tiếp tục thúc giục.
Giang Thần nhìn thấy vẻ mặt khó xử của bố vợ thì không nhịn được mà chau mày, anh bèn đi thẳng ra ngoài gọi điện.
Không lâu sau, một chiếc Bentley đến trước cửa nhà họ Vương, một người đàn ông trung niên mặc một bộ đồ thổ cẩm, khí chất tao nhã cùng trợ lý bước vào biệt thự.
“Chậc… ông là, tổng giám đốc Lý?”, nhìn thấy có người tới thì nhà họ Vương lập tức có người hô lên.
Ai tới vậy?
Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Lý thị, Lý Minh Viễn!
Lý Minh Viễn là ông chủ lớn của chuỗi cửa hàng ô tô, cửa hàng 4s và các ngành công nghiệp khác nhau trị giá hàng trăm triệu, nhiều không kể xiết.
Là nhân vật lớn có tầm ảnh hưởng ở thành phố Vân Hải!
“Chậc, không biết tổng giám đốc Lý tới nhà họ Vương của chúng ta, có chuyện gì không!”, vẻ mặt của bà cụ tỏ ra ôn hoà, trong lòng cũng thấy lạ. Lý Minh Viễn và nhà họ Vương bình thường cũng không qua lại gì, sao bây giờ lại chạy tới nhà họ Vương chứ.
Lý Minh Viễn lại cười dịu dàng và nói: “Bà cụ, tôi nghe nói nhà họ Vương của bà bị công ty đầu tư Vinh Đỉnh kiện tụng, cần gấp ba mươi triệu phải không?”
Bà cụ ngơ ngác, không ngờ Lý Minh Viễn lại biết chuyện này. Nhưng dù gì cũng là chuyện xấu trong nhà nên vẻ mặt của bà cụ lúc này không mấy vui vẻ.
“Haha, bà cụ, ba mươi triệu này, tôi cho nhà họ Vương mượn bà thấy sao?”, mà lúc này Lý Minh Viễn đột nhiên lên tiếng.
“Ông chịu cho chúng tôi mượn ba mươi triệu hay sao?”
Lời này vừa được nói ra, không những khiến cho bà cụ sửng sốt, mà tất cả người nhà họ Vương đều đứng như trời trồng.
Lý Minh Viễn này và nhà họ Vương không thân cũng chẳng quen, dựa vào gì mà cho bọn họ mượn ba mươi triệu?
“Đương nhiên, Lý Minh Viễn tôi là người kinh doanh, cho các người mượn tiền thì dĩ nhiên cũng có điều kiện!”, Lý Minh Viễn lại nói.
Bà cụ chau mày và vội hỏi: “Không biết tổng giám đốc Lý có điều kiện gì?”
Thật ra, trong lòng bà ta sớm đã lay động rồi, cho dù Vương Bá Nhân có thể gom góp được tiền, nhưng ngày mai đã phải mở phiên toà, e là không kịp nữa.
Bây giờ có người trực tiếp đưa tiền tới cửa, thì dĩ nhiên là quá tốt rồi.
Lý Minh Viễn liếc mắt nhìn sang Giang Thần, thấy anh gật đầu thì lúc này mới nói tiếp: “Là thế này, tôi khá thích hai thương hiệu của nhà họ Vương các người, tôi cho các người mượn ba mươi triệu, nhưng tôi muốn 51% cổ phần của của nhà họ Vương!”
Ông ta vừa nói ra, vẻ mặt của bà cụ chợt cứng lại, còn những người khác trong nhà họ Vương cũng không khá hơn là bao.
Ngay cả Vương Bá Nhân cũng không nhịn được mà nhíu chặt đôi mày.
51% cổ phần chính là đại cổ đông rồi!
Lý Minh Viễn này là đang muốn kiểm soát cổ phần của nhà họ Vương bọn họ!
Nếu là như vậy, mọi quyền quyết định của công ty sau này đều nằm trong tay người khác rồi!
Quan trọng hơn nữa, đây là khoản nợ. Sau này nhà họ Vương cũng phải trả ba mươi triệu này!
Cũng có nghĩa là Lý Minh Viễn này không tốn một đồng thì đã có 51% cổ phần của nhà họ Vương bọn họ rồi!
Như vậy cũng quá cay độc rồi?
“Tổng giám đốc Lý, ông có vẻ là lòng tham không đáy rồi đó”, bà cụ sa sầm mặt lại, hậm hực nói.
Vẫn còn một câu mà bà ta không tiện nói ra.
Đối phương chính là thừa nước đục thả câu!
“Lòng tham không đấy sao?”, Lý Minh Viễn cũng không phủ nhận, ông ta chỉ cười lạnh một tiếng rồi nói: “Nhưng hiện tại tình hình của nhà họ Vương đã như thế này rồi, ai sẽ giúp nhà các người vô điều kiện chứ? Trên thương trường, vốn dĩ chỉ màng đến lợi ích, không nói tình nghĩa! Nếu bà không đồng ý với điều kiện của tôi, một khi công ty đầu tư Vinh Đỉnh thắng kiện vào ngày mai, e rằng nhà họ Vương các người cũng không vớt được xu nào đâu!
Lý Minh Viễn nói xong, sắc mặt của người nhà họ Vương đều xụ lại, vô cùng khó coi. Nhưng họ cũng biết, sự thật chính là như vậy, những gì Lý Minh Viễn không phải phóng đại.
Nếu bây giờ đồng ý điều kiện của ông ta, nhà họ Vương của họ chí ít cũng có thể giữ được 49% cổ phần. Nhưng nếu tới ngày mai bị công ty đầu tư Vinh Đỉnh khởi kiện.
E là ngay cả một xu cũng không có!
Chương 170: Nắm quyền kiểm soát nhà họ Vương
“Được, được thôi!”
Bà cụ suy đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn. Bà ta đành bất lực lắc đầu, vẻ mặt khổ sở nói: “Cứ làm theo lời của tổng giám đốc Lý nói đi, ông cho nhà họ Vương chúng tôi mượn ba mươi triệu, chúng tôi cho ông 51% cổ phần!”
Lý Minh Viễn gật đầu, xua xua tay kêu trợ lý đem hợp đồng cho vay và hợp đồng chuyển nhượng cổ phần ra để bà cụ ký tên.
Bà cụ ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, khi đến hợp đồng cho vay thì lại do dự một lúc rồi chuyền sang cho con trai của mình.
“Bá Nhân à! Hợp đồng cho vay này vẫn là con ký thì hơn, đúng lúc nhà con có biệt thự, có thể đem cầm cố!”, bà cụ nói với giọng ra lệnh.
Vương Bá Nhân chợt sững người ra: “Mẹ, đó là ba mươi triệu…”
“Ba mươi triệu thì sao chứ? Bây giờ mẹ chỉ có mình đứa con trai là con, Vương Húc vẫn còn trẻ con, chữ ký này, lẽ nào không nên để con ký tên sao?”, bà cụ nghiêm mặt nói.
Nhưng vẻ mặt cũng dịu bớt, bà ta vội nói: “Con yên tâm, sắp tới là đại thọ của mẹ, mẹ sẽ phân chia tài sản. Tới lúc đó, dĩ nhiên mẹ sẽ cho con con số vừa ý!”
“Vậy cũng được!”
Vương Bá Nhân không hề nghi ngờ những gì mẹ mình nói. Ông ấy bất lực lắc đầu, ký tên mình lên bản hợp đồng cho vay.
Nếu ký chữ ký này rồi, khoản nợ ba mươi triệu sẽ do ông ấy gánh rồi!
“Khoan đã!”
Chính ngay lúc này, Lý Minh Viễn lại xua xua tay ngăn Vương Bá Nhân.
Vương Bá Nhân và bà cụ đồng thời nghi ngờ nhìn sang, không biết Lý Minh Viễn lại có ý gì.
“Một căn biệt thự muốn thế chấp ba mươi triệu, e là không đủ. Như vậy đi, ba mươi triệu này, dùng 49% cổ phần của nhà họ Vương các người để thế chấp!”, Lý Minh Viễn suy nghĩ rồi lên tiếng.
Người nhà họ Vương đều đứng hình, nếu như vậy, há chẳng phải hầu như 100% cổ phần nhà họ Vương đều nằm trong tay của Lý Minh Viễn ư? Nhưng người ta nói cũng không sai, muốn vay thì phải lấy đồ tương đương ra mà thế chấp chứ?
Một căn biệt thự quả thật là không đủ, vậy thì đành dùng cổ phần ra thế chấp thôi.
Bà cụ bất lực nhưng cũng đành đồng ý.
Sau khi ký hợp đồng xong, Lý Minh Viễn cũng không chần chừ, vội đem ba mươi triệu ra, bà cụ nôn nóng kêu người liên hệ với công ty đầu tư Vinh Đỉnh, ba mươi triệu này còn chưa cầm nóng tay, tiền lập tức chuyển trực tiếp vào tài khoản của công ty đầu tư Vinh Đỉnh.
Chuyện đã làm xong, Lý Minh Viễn cầm hợp đồng chuẩn bị rời khỏi nhà họ Vương.
“Cậu Giang, nếu không có gì thì tôi đi trước đây!”
Lúc đi ngang, Lý Minh Viễn gật đầu, giọng điệu cug kính nói với Giang Thần.
Cái gì?
Cậu Giang?
Lý Minh Viễn lại gọi Giang Thần là cậu Giang?
Tất cả nguời nhà họ Vương trừng to mắt, cảm thấy chuyện này hơi lạ!
Ngay cả bà cụ cũng ngơ ngác, vẻ mặt không tránh khỏi có sự thay đổi.
“Ừm, tôi tiễn ông!”, Giang Thần không màng đến ánh nhìn của người nhà họ Vương, anh bèn tiễn Lý Minh Viễn ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, bà cụ chau mày, khuôn mặt biến sắc, liền cho rằng hai người này chẳng qua là trùng hợp mà quen biết thôi.
Dù gì Lý Minh Viễn là nhân vật gì, sao lại quen biết với tên vô dụng này?
Người nhà họ Vương cũng không nhịn được mà bĩu môi, vẻ mặt coi thường, duy chỉ có Vương Tuệ Lâm nhíu chặt đôi lông mày thanh tú của mình lại.
“Cậu Giang, hôm nay biểu hiện của tôi được chứ?”, Lý Minh Viễn và Giang Thần vừa ra tới bên ngoài thì cười ha ha nói chuyện. Ông ta tới nhà họ Vương dĩ nhiên là được sự chấp thuận của Giang Thần, mà ba mươi triệu này cũng là Giang Thần kêu Trương Miêu chuyển cho ông ta.
Mục đích của Giang Thần là nắm được quyền kiểm soát nhà họ Vương. Nay ba mươi triệu này chẳng qua là chuyển từ tay trái sang tay phải, rồi lại quay về túi của mình. Mà kết quả cũng như nhau, còn chưa mở phiên toà thì đã đi trước một bước nắm được cổ phần của nhà họ Vương.
“Ừm, không ngờ tổng giám đốc Lý cũng là một diễn viên, e là ông cũng không phải dạng vừa đâu”, Giang Thần trêu chọc. Lý Minh Viễn có thể làm được như ngày hôm nay, tất nhiên là đã trải qua quá trình tích luỹ vốn liếng và một phen lừa lọc lẫn nhau.
Chương 171: Chọn quà
“Cậu Giang nói đùa rồi, à phải rồi, tối nay cậu rảnh chứ? Hay là chúng ta cùng dùng bữa, nhân tiện đưa hai bản hợp đồng cho cậu!”, Lý Minh Viễn đột nhiên đề xuất. Giờ họ đang ở ngoài cổng nhà họ Vương, người đông tai mắt nhiều, không thích hợp bàn giao hợp đồng.
Giang Thần nghĩ một lúc rồi đáp: “Tạm thời cứ để hợp đồng ở chỗ ông đi, lúc cần tôi sẽ tới tìm ông!”
Lý Minh Viễn chợt nói: “Cậu Giang, thật ra còn có một chuyện nữa, gần đây tôi thấy một bình sứ Thanh Hoa ở phố cổ, màu sắc rất đẹp, tuy nhiên có vài khuyết điểm nhỏ, không được hoàn mỹ lắm, tôi mong cậu có thể đánh giá hộ tôi!”
“Phố cổ?”, Giang Thần hơi bất ngờ, sau đó liền gật đầu đồng ý: “Được thôi, tối tôi sẽ tới chỗ ông!”
Vừa hay lần trước vẫn chưa tặng quà cho Vương Bá Nhân, cho nên anh định tới phố cổ lần nữa, nhân tiện giúp Lý Minh Viễn xem xét bình sứ.
Hai người hẹn xong thời gian, Lý Minh Viễn vừa lên xe rời đi, đúng lúc Giang Thần quay người thì thấy gia đình Vương Bá Nhân đi ra.
“Anh quen tổng giám đốc Lý à?”, Vương Tuệ Lâm cau mày hỏi, ánh mắt đem theo vài phần nghi hoặc, không hiểu sao cô lại có cảm giác việc Lý Minh Viễn xuất hiện ở nhà họ Vương hôm nay có liên quan tới Giang Thần.
Anh cười trừ đáp: “Ồ, tình cờ gặp trên phố cổ, anh giúp ông ta xem một món đồ cổ, cũng coi như là quen biết đi!”
Vương Tuệ Lâm nhíu mày, vẫn không tin cho lắm.
“Đi nào, về nhà thôi!”, Vương Bá Nhân khẽ hô, sắc mặt ông không tốt lắm, dù gì hiện giờ nhà họ Vương đều nằm trong tay người khác rồi, thương hiệu Tư Vận do ông gây dựng nên cũng bị cuỗm mất, đúng là chẳng thể vui nổi.
Nhưng đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
“Bá Nhân, lúc nãy bà cụ nói sẽ chia tài sản trong buổi tiệc mừng thọ, không biết chúng ta sẽ được mấy phần đây?”
Trên đường về, Điêu Ngọc Lan vẫn bứt rứt chuyện hồi nãy chưa hết bực, bà ta đột nhiên nhớ ra vấn đề này.
Vương Bá Nhân nhíu mày trả lời: “Chia nhiều chia ít mẹ tự có tính toán, bà sốt sắng cái gì chứ!”
“Bá Nhân, ông nói kiểu gì thế, sao tôi lại không lo cho được, ông đừng có quên, Tư Vận là do ông xây dựng, hơn nửa gia sản nhà họ Vương đều là ông đóng góp, vậy 49% cổ phần còn lại bà cụ ít nhiều cũng phải chia chúng ta 30% chứ nhỉ?”
“Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy? Còn anh cả và anh hai nữa, bà nội yêu quý bọn họ như vậy, còn lâu mới chia chúng ta nhiều như thế!”, Vương Tuệ Lâm lắc đầu giải đáp, mẹ mình đúng là nghĩ hão huyền.
Vương Bá Nhân mặc dù không nói gì nhưng thực ra cũng bận tâm chuyện này, thời gian của ông không còn nhiều nữa, nói sao cũng phải để lại cho vợ con chút gì đó. Nhưng ông tự nhủ bản thân một đời cống hiến cho nhà họ Vương, mẹ ruột chắc chắn sẽ không bạc đãi mình. Nghĩ thế, khúc mắc trong lòng cũng vơi đi phần nào.
Cả nhà về tới biệt thự, dùng bữa trưa cùng nhau, sau đó ai bận việc người ấy.
Buổi chiều, Vương Tuệ Lâm hiếm có dịp chủ động rủ Giang Thần dạo phố, cô nói muốn mua quà mừng thọ cho bố và bà nội, quà của bố thì dễ thôi, dù sao Vương Bá Nhân cũng là người dễ tính, tuy nhiên bà cụ thì lại khác, chọn quà phải cực kỳ cẩn thận.
Vương Tuệ Lâm chọn cho Vương Bá Nhân mấy chiếc thắt lưng da, mặc dù không phải đồ cực kỳ xa xỉ, tuy nhiên lại rất thực tế, tính ra bố chắc chắn sẽ rất thích món quà này.
Có điều chọn quà cho bà cụ thì hơi khó khăn.
Đồ rẻ tiền thì bà cụ không thèm, đồ xa xỉ thì lại sợ không vừa ý, hai người đi tới đi lui vẫn chưa chọn được món nào thích hợp. Cuối cùng Giang Thần đề xuất tới phố cổ dạo xem, có lẽ bà cụ sẽ thích những món đồ cổ một chút, anh để ý chén trà bà cụ dùng đều là đồ sứ Thanh Hoa cả.
Hai người vừa định tới phố cổ thì Vương Tuệ Lâm đột nhiên có điện thoại.
Là Vương Húc gọi, nói là có vị khác cần nhờ Vương Tuệ Lâm tiếp đón giùm, bảo cô mau mau tới khách sạn Thiên Đường.
Vương Tuệ Lâm cắn môi, hết cách nói với Giang Thần: “Giang Thần, anh tự đi trước nhé, Vương Húc gọi tôi qua đó một chuyến!”
Giang Thần nhíu mày: “Trước giờ hai anh em em không liên quan đến nhau, anh ta tự dưng đòi em giúp đón ai?”
“Anh ta vừa kết giao với một ông chủ tới Vân Hải đầu tư xây dựng nhà máy điện, nếu có thể chuyển giao dự án cáp qua, nhà họ Vương ít nhất sẽ kiếm được 100 triệu!”, Vương Tuệ Lâm có chút kích động nói.
100 triệu!
Số tiền đó bằng với thu nhập mấy năm của nhà họ Vương.
Dù sao nhà cô cũng đã nhận hoa hồng, cho nên không quá đối đầu với Vương Húc nữa, việc này cũng nên giúp mới phải.
“Ừm, vậy em đi đi, chú ý an toàn, có gì nhớ gọi anh!”, Giang Thần dặn dò rồi tiễn cô đi.
Lúc này ở khách sạn Thiên Đường, một đám người đang tụ tập trong căn phòng bao hào nhoáng, có tầng lớp thượng lưu quần là áo lượt, cũng có cả những tên xã hội đen xăm đầy rồng phượng.
“Giám đốc Vương, sao rồi? Đã gọi cô em gái đó của anh tới chưa?”, Vương Húc vừa cúp máy ngồi xuống, một tên béo ị mặt đầy dầu, ăn mặt xa xỉ đã vội cất tiếng hỏi.
Chương 172: Bình Tường Vân Lưu Thủy
Gã béo này chính là người chủ trì bữa tiệc ngày hôm nay, cậu hai nhà họ Triệu ở Vân Sơn, Triệu Khang!
Nhắc tới Vân Sơn, nhân vật đầu tiên mọi người nghĩ tới chính là Viên Chính Nam, người giàu nhất vùng này.
Đồng thời bên cạnh còn có ba gia tộc lớn khác không hề kém cạnh, ba gia tộc này gần như nắm giữ toàn bộ ngành năng lượng Vân Sơn, ví dụ như điện lực, khoáng sản, mỏ dầu.
Mặc dù bọn họ không sở hữu chuỗi sản nghiệp rộng lớn như Viên Chính Nam, thế nhưng thế lực tuyệt đối không thể coi thường!
Khối sản nghiệp được dòng họ đời đời truyền nối, cộng thêm chút quan hệ với xã hội đen, bọn họ có thể xem như bá chủ một phương trong tầng lớp hàng đầu ở Vân Sơn, đến Viên Chính Nam cũng không muốn dây vào.
Nhà gã Triệu Khang nắm giữ mấy nhà máy điện lực quanh Vân Sơn, nghe nói còn có quan hệ vững chắc với cả Kinh Kì.
Hôm nay Vương Húc không có mặt ở buổi họp nhà họ Vương chính là vì đi đón tiếp cậu hai nhà họ Triệu.
Vương Húc nịnh nọt nói: “Cậu hai, nãy tôi vừa gọi điện cho em gái, cô ta sẽ tới đây ngay thôi!”
Cậu hai nhà họ Triệu nghe vậy thì hài lòng gật gù.
Với cái danh con cháu một gia tộc nhỏ bé ở Vân Hải, Vương Húc chẳng là gì trong mắt Triệu Khang, có thể mời được gã ta bữa này là do Triệu Khang đã bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của Vương Tuệ Lâm ngay lần đầu tiên chạm mặt ở một buổi tiệc.
Tình tiết tầm thường quen thuộc, tuy nhiên gã Triệu Khang này đúng là đã phải lòng Vương Tuệ Lâm.
Đương nhiên, đối với mấy cậu ấm nhà giàu mà nói, thứ gọi là tình yêu chẳng qua là chiếm hữu, gia đình giao phó gã ta tới Vân Hải mở rộng nhà máy điện, gã ta lại đột nhiên rơi vào lưới tình với người đẹp.
“Giám đốc Vương, tôi nghe nói em gái anh là người đẹp số một Vân Hải phải không, lát nữa nhớ để cô ta tiếp cậu hai chúng ta vài ly mới được!”
Người vừa nói là một tên buộc tóc đuôi ngựa, đeo kính râm, cổ xăm hình rồng, hắn ta tên là Quan Vân Long, ông chủ Trường Lưu Đảo, cũng là một nhân vật tầm cỡ trong giới xã hội đen.
Trường Lưu Đảo thuộc khu đô thị mới của Vân Hải, nơi đó sầm uất, vị trí địa lý cũng độc lập, Quan Vân Long có thể nói là hô mưa gọi gió, độc bá ở trên đảo.
Sắp tới nhà họ Triệu chuẩn bị mở rộng nhà máy điện, trong đó sẽ xây dựng trên Trường Lưu Đảo, Triệu Khang đương nhiên sẽ phải tạo mối quan hệ với Quan Vân Long.
“Anh Long nói chí phải, chốc nữa chắc chắn sẽ bảo em gái tiếp rượu cậu hai, đương nhiên sẽ phải mời rượu cả anh Long nữa!”, Vương Húc múa mép nịnh hót, những người trên bàn tiệc này đều là nhân vật tầm cỡ ở Vân Hải, ngoại trừ kiểu như Quan Vân Long thì còn có người trong thành phố, thậm chí còn có một vị lãnh đạo ở cục kế hoạch cũng tham gia. Nếu có thể kết giao với mấy người này, vậy ngày nhà họ Vương tái khởi không còn xa vời nữa.
Một lúc sau, một cô gái thân hình cao ráo, khí chất đoan trang nhã nhặn đẩy cửa bước vào phòng bao.
Vương Húc vội vàng gọi: “Tuệ Lâm, tới rồi đấy à, nhanh, nhanh, qua đây tôi giới thiệu với cô một chút, vị này là Triệu Khang, cậu hai nhà họ Triệu ở Vân Sơn! Cậu hai chỉ đích danh cô tới đây đấy, còn không mau chào hỏi đi!”, hắn ta vừa nói vừa kéo Vương Tuệ Lâm tới chỗ bên cạnh Triệu Khang.
“Ừm… Giám đốc Triệu, xin chào!”, Vương Tuệ Lâm từng đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc, dù ở trong hoàn cảnh như này cũng không hề lo sợ, cô bình tĩnh cười