Chương 199: Cậu thừa nhận mình bị cắm sừng rồi!
“Vương Thâm, anh coi thường tôi và đề cao nhà họ Vương các anh quá rồi!”, Giang Thần không khỏi khinh rẻ, bèn lắc đầu lạnh lùng nói: “Anh vĩnh viễn không biết mình đang nói chuyện với ai đâu. Chỉ cần một câu nói của tôi thôi, nhà họ Vương các người sẽ sụp đổ trong chớp mắt!”
“Ha ha, cậu nói cái gì? Một câu nói là có thể khiến nhà họ Vương chúng tôi sụp đổ ư?”, Vương Thâm ngoáy ngoáy tai, đám tiểu bối khác cũng không nhịn được mà cười phá lên.
Tên vô dụng này, tới giờ còn dám ở đây nói lời ngông cuồng.
Nhưng họ cũng không giận, ngược lại còn tỏ ra thương xót.
Dĩ nhiên là thông cảm cho lòng tự tôn của tên vô dụng đáng thương này!
“Giang Thần, cái tên bỏ đi nhà cậu, đây là nơi nào, đừng có mà ở đây nói khoác lung tung!”, Điêu Ngọc Lan cũng đỏ mặt mà quở mắng Giang Thần. Bị đám đông xung quanh chĩa mắt vào mình, đúng là mất mặt chết được.
Dù gì, hôm nay có mặt tại nhà họ Vương đều là các bậc anh tài, còn có không ít khách quý. Giang Thần lại nói lời ngông cuồng như vậy, quả thật không biết cân nhắc nặng nhẹ.
Tuy bà ta biết bây giờ Giang Thần là ông chủ khách sạn, nhưng nói thật, bà ta vẫn còn nghi ngờ chuyện này. Mà dù cho Giang Thần là tổng giám đốc của khách sạn Đằng Long ở Vân Hải, nhưng trong đám tinh anh nhà họ Vương, cũng chỉ là người bình thường. Thậm chí Điêu Ngọc Lan cũng không dám nói ra thân phận này, sợ người khác không tin, ngược lại sẽ tạo thành trò cười lớn.
“Giang Thần, hay là anh ra sân ngoài chờ một chút, đợi bố ra rồi chúng ta tới xem bà nội nói thế nào!”, Vương Tuệ Lâm cũng không nhịn được mà chau mày. Tên này, lúc này lại nói những lời này, không phải là thêm dầu vào lửa sao?
Tuy biểu hiện dạo này của Giang Thần không tồi, thậm chí còn là ông chủ, có chút thân phận địa vị, nhưng so với nhà họ Vương, vẫn còn kém xa!
Dù sao nhà họ Vương cũng là hào môn!
Hào môn ít ra cũng phải thông qua nỗ lực của ba đời mới có thể hoàn thành! Điều này không chỉ bao gồm tài sản, mà còn bao gồm các mối quan hệ cá nhân, địa vị xã hội… sao các nhà giàu mới nổi có thể bì lại được.
“Giang Thần, cậu có nghe không? Vợ cậu kêu cậu ra sân ngoài, cậu còn không mau cút ra ngoài!”, Vương Thâm lạnh lùng nói, vẻ mặt không tránh khỏi sự giễu cợt.
Giang Thần còn chưa nói gì, lúc này Vương Húc cũng tới bên trong biệt viện, thấy Vương Bá Nhân không có mặt, hắn ta bèn chỉ vào cả nhà Giang Thần mà nói: “Em hai, không chỉ cái tên bỏ đi này phải cút ra sân ngoài, mà hôm nay cả nhà họ đều phải cút khỏi ra đây. Đừng làm dơ chỗ nhà họ Vương chúng tôi!”
“Vương Húc, anh quá quắt lắm rồi đấy! Anh nói ai làm dơ chỗ của nhà họ Vương?”, Vương Tuệ Lâm tức đến mức run cả người, không ngờ lúc này Vương Húc lại muốn gây sự.
Vẻ mặt của Vương Húc tỏ ra coi thường. Hắn ta vừa tìm được ông lớn Quan Vân Long của đảo Trường Lưu. Ông lớn họ Quan nói được làm được, cho nên hắn ta có chỗ dựa, cũng không sợ làm to chuyện.
“Tôi nói ai dơ, trong lòng cô còn không biết hay sao?”, Vương Húc chế giễu, cười nhạt một tiếng nói.
“Tối hôm đó, cô và cậu hai nhà họ Triệu ở trong khách sạn làm gì, lẽ nào còn cần đến tôi nói sao?”
“Đừng nói là cô tới đó làm tóc chứ?”, Vương Húc cũng không nhịn được mà mỉa mai một câu.
Chát!
Đám đông đều không khỏi ngạc nhiên, lập tức có lời bàn tán xôn xao, ánh mắt khinh thường nhìn Vương Tuệ Lâm.
“Vương Húc, anh đừng có ăn nói lung tung. Tối đó Giang Thần đã đến cứu tôi, vốn không hề xảy ra bất cứ chuyện gì!”, Vương Tuệ Lâm tức đến đỏ mặt tía tai, không ngờ Vương Húc lại nói ra chuyện này ở đây. Phải biết, hôm nay những người tới đây không chỉ có người của nhà họ Vương, còn có nhiều khách khứa bên ngoài nữa.
Dưới mắt nhìn của mọi người, Vương Húc làm vậy, rõ ràng là muốn cô gặp tai tiếng, triệt để huỷ hoại cô! Đột nhiên cơ thể cô run lên bần bật.
“Vương Húc, anh đúng là coi lời tôi nói như gió thoảng qua tai. Xem ra hôm nay tôi quả thật không thể tha cho anh rồi!”, Giang Thần từ từ siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh bất thường khiến người ta sợ run lên.
“Sao vậy? Thẹn quá hoá giận hả? Quả nhiên, cậu cũng thừa nhận mình bị cắm sừng rồi, ha ha ha!”
Nụ cười mỉa hiện lên trên mặt của Vương Húc, hắn ta vừa nói vừa lui ra hướng cửa.
Hắn ta cũng sợ bị đánh.
Nhưng tôi đánh không lại anh, tôi còn không thể bỏ chạy sao?
Hôm nay ông đây chính là muốn sỉ nhục hai vợ chồng các người, một đôi hèn hạ!
Giang Thần thấy hành động của hắn ta, khoé miệng giương lên nụ cười mỉa mai.
Muốn chạy ư?
Sỉ nhục người của đô đốc Giang, trước giờ chưa từng có người nào có thể toàn thây mà rút lui!
Chương 200: Mau xin lỗi vợ tôi!
Mà lúc này, ở phía trong biệt thự, Vương Bá Nhân vừa thăm hỏi bà cụ xong. Bà cụ liếc nhìn ông ấy, cũng không ngó ngàng mà tiếp tục nói chuyện với khách khứa bên cạnh.
Rõ ràng là bà cụ còn giận đứa con trai thứ hai của mình.
“Chú Tần, sao cháu gái cưng của ông còn chưa tới vậy chứ!”, bà cụ đang nói với ông cụ có mái tóc hoa râm và nước da hồng hào bên cạnh.
Ông cụ này không phải là ai khác, chính là Tần Chính, chủ quản của Linh Chi Đường, người nắm quyền cao nhất trong giới y học cổ truyền của Vân Hải.
Hai nhà họ Vương và họ Tần là bạn lâu năm. Hơn nữa cô cháu gái Tần Tuyết của nhà họ Vương là cháu dâu mà bà cụ nhắm cho Vương Húc. Bà cụ thấy Tần Tuyết chưa tới nên nóng lòng hỏi ông ta.
Tần Chính lại mỉm cười: “Chị dâu, nhà tôi mở phòng khám Đông y. Chị cũng biết đấy, người bệnh đến lui không ngừng nghỉ, nếu tôi đã tới đây thì Tần Tuyết đành phải ở nhà trông coi, nhưng chị yên tâm, trễ chút nữa tôi sẽ kêu con bé tới chúc thọ cho chị!”
“Haiz, được được được, vậy chút nữa ông nhất định phải kêu con bé tới đấy. Húc Nhi nhà chúng tôi ngày nào cũng nhớ con bé nhà ông hết đó!”, tuy bà cụ hơi thất vọng nhưng vẫn cười ha ha.
Tần Chính gật đầu, vẻ mặt khá gượng gạo. Cô cháu gái của ông ta có thể tới hay không cũng không phải do ông ta nói là được. Thật ra hôm nay Tần Tuyết cố tình tới muộn, chính là sợ bà cụ giục chuyện hôn sự của cô ta và Vương Húc.
Dù gì Tần Tuyết cũng không thèm đoái hoài đến Vương Húc.
“Bà cụ, không xong rồi!”
Lúc này có một người làm vội chạy vào, vẻ mặt hốt hoảng nói: “Bà cụ, cái tên bỏ đi Giang Thần kia đánh cậu cả và cậu hai của chúng ta!”
“Cái gì?”, bà cụ bèn đứng phắt dậy. Hôm nay là ngày đại thọ bảy mươi của bà cụ, tên bỏ đi kia lại dám đánh hai cháu trai của bà ta trước mặt đám đông ư?
Đây không phải là vả vào mặt bà ta hay sao?
Làm gì có lý đó chứ!
“Vương Bá Nhân, đây chính là con rể ngoan của con đó à!”, bà cụ trừng mắt nhìn Vương Bá Nhân, hung hăng giậm cây gậy xuống đất rồi đi ra ngoài. Trong lòng của Vương Bá Nhân cũng hồi hộp, ông ấy vội đi theo.
Mà lúc này, quan khách ai nấy cũng đều ngạc nhiên. Con rể của nhà họ Vương nếu đánh chết hai người anh vợ tại buổi đại thọ này thì quả thật là gan lớn. Chuyện náo nhiệt như vậy cũng rất đáng xem, đám đông cũng nháo nhào chạy ra ngoài.
Mà lúc này ở bên ngoài, Giang Thần xách Vương Húc lên không trung, cánh tay vẫn giơ lên cao. Mà nửa bên mặt của hắn đã sưng như đầu heo, nếu Vương Tuệ Lâm không kéo cánh tay của Giang Thần lại, e là răng của tên Vương Húc này cũng chẳng còn, đến nửa đời sau cũng không gặm xương được nữa.
Còn bên kia, Vương Thâm cũng đứng một bên tức tối mà che mặt. Lúc nãy anh ta định đưa đám tiểu bối nhà họ Vương lên đánh Giang Thần, kết quả lại bị ăn một cái tát. Lúc này Giang Thần giống như mãnh hổ, khiến người làm của nhà họ Vương cũng không dám tới gần, thậm chí có người ngay cả thở cũng không dám thở.
Người này ra tay đúng là quá đáng sợ.
“Dừng tay, nghiệp chướng, cậu mau dừng lại cho tôi!”
Lúc này, bà cụ đã tới nơi, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của đứa cháu trai lớn của mình, bà ta vội chống gậy đánh sang phía Giang Thần. Giang Thần trở tay bắt lấy cây nạng trong tay, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn sang, bà cụ vô thức buông gậy ra rồi vội lùi về sau vài bước, được Vương Bá Nhân đỡ kịp.
“Giang Thần, không được vô lễ, mau thả anh cả của con ra!”, Vương Bá Nhân vội hét lên, quả thật là bị dọa cho một phen.
“Bác trai, không phải con vô lý, tên Vương Húc này bôi nhọ Tuệ Lâm trước mặt đám đông, huỷ sự trong sạch của vợ con. Hôm nay có nói sao thì cũng không tha cho anh ta được!”, khớp xương của Giang Thần run rẩy, anh lạnh lùng lên tiếng.
Vương Bá Nhân sững người ra, nhìn đôi mắt của con gái mình khóc đỏ cả lên, lúc này ông ấy mới hiểu ra chuyện gì nên cũng không nói nữa.
“Hỗn láo! Hai anh em tụi nó chỉ nói đùa thôi, cậu lại ngang nhiên đám ra tay đánh người ngay tại đây? Người đâu, lập tức báo cảnh sát, để cảnh sát bắt tên nhãi này đi!”, bà cụ hét lớn.
Trong lòng bà ta, cho dù Vương Húc thật sự có bôi nhọ Vương Tuệ Lâm thì đã sao!
Cháu gái có thể so được với cháu trai của bà ta ư?
Cháu gái chịu thiệt thòi lớn cỡ nào cũng không sao, nhưng có người ra tay với cháu trai bà ta là không được!
“Tên nhãi này, mày có nghe không hả, mau buông tay, nếu không ông đây kiện mày cố tình gây hại, để cho mày ở tù mục xương đấy!”, Vương Húc cũng không ngừng kêu gào, thút thít nức nở, không khí hoàn toàn lọt vào trong miệng.
“Thả anh xuống ư? Được thôi, mau xin lỗi vợ tôi đi, tôi sẽ thả anh xuống!”, Giang Thần cười lạnh nói.
“Kêu tao xin lỗi, bà mẹ mày nằm mơ đi, tao nói cho mày biết, hôm nay mày chết chắc!”, Vương Húc lớn tiếng, chút nữa Quan Vân Long sẽ tới đây, tới lúc đó chính là giờ chết của Giang Thần.
Chương 201: Tôi nhất định sẽ khiến nhà họ Vương mất hết tất cả
“Giang Thần, nể tình bác, cháu thả Vương Húc xuống trước đã”, lúc này, Vương Bá Nhân vội vàng chạy đến thuyết phục, dù ông ấy biết Giang Thần làm vậy là vì Vương Húc có hành động quá đáng, nhưng với tình hình hiện tại, cũng không nên làm lớn chuyện.
Bố vợ đã nói như vậy đương nhiên Giang Thần sẽ thả Vương Húc xuống, nhưng trước khi thả hắn ra anh đã bóp mạnh vào vai hắn khiến cánh tay hắn cong lại như sợi mì.
“A, tay của tôi, đệt, cậu làm trật khớp tay tôi rồi đó Giang Thần, tôi liều mạng với cậu, a, đau quá”, Vương Húc ôm cánh tay của mình nằm dưới đất kêu khóc. Bị trật khớp tuy không đau bằng gãy xương nhưng cũng vô cùng khó chịu.
“Lão Tần, mau giúp cháu tôi nắn lại cánh tay đi”, bà cụ đau lòng vội vàng cầu cứu Tần Chính ở bên cạnh.
Tần Chính ngơ ngác, sau khi định thần lại, ông ta cười khổ: "Chị dâu à, chuyện này e là tôi không giúp được chị rồi. Kỹ thuật của bác sĩ Giang trước đây tôi chưa từng thấy, cánh tay này sợ là không thể nắn lại được nữa".
Cái gì? Bác sĩ Giang?
Mọi người kinh ngạc nhìn Tần Chính.
Không hiểu vì sao ông ta lại gọi tên rác rưởi này là bác sĩ?
“À, quên chưa nói với chị, hiện giờ bác sĩ Giang chính là bác sĩ cố vấn chính của phòng khám Linh Chi Đường chúng tôi, hơn nữa y thuật của bác sĩ Giang vượt xa tôi rất nhiều”, Tần Chính giải thích.
Mọi người hoàn toàn choáng váng.
Người trước mặt đây chính là bác sĩ có quyền thế nhất giới Đông y ở Vân Hải, Tần Chính
Nhưng ông ta lại nói y thuật của mình không bằng Giang Thần?
Điều này thực sự khiến người ta phải chấn động.
Sắc mặt bà cụ vô cùng khó coi, nếu vậy, chẳng phải bà ta sẽ phải quay sang cầu xin anh sao?
“Giang Thần, mau nắn lại cánh tay cho anh cả con đi?”, Vương Bá Nhân thấy mẹ già khó xử liền nhanh chóng thuyết phục Giang Thần.
“Bố, trừ phi anh ta xin lỗi Tuệ Lâm, nếu không, con sẽ không đồng ý”, Giang Thần kiên quyết nói. Ngay cả Vương Bá Nhân lên tiếng cũng vô dụng.
Giới hạn của Giang đô đốc anh, không ai có thể chạm tới.
Vương Tuệ lâm cắn chặt môi, hai mắt ửng đỏ, trong lòng trào dâng một cảm giác được che chở, khiến trái tim thiếu nữ bỗng nhiên rung động.
“Tuệ, Tuệ Lâm, tôi xin lỗi, là tôi nói sai, xin hãy tha thứ cho tôi”, Vương Húc kinh sợ, xin lỗi cô trước mặt mọi người, vì hắn ta đã đau đến nỗi không chịu nổi nữa rồi.
Lúc này Giang Thần mới hừ một tiếng, đi tới nắm lấy cánh tay hắn ta, dùng sức nhấc lên. Sau một tiếng ‘rắc’ cánh tay của Vương Húc đã hồi phục như cũ.
“Giang Thần, tên nghiệp chướng nhà cậu cút ngay khỏi đây cho tôi, hôm nay tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa”, bà cụ lớn tiếng quát chỉ tay ra ngoài cửa. Tên rác rưởi này còn dám kiêu ngạo trong bữa tiệc thượng thọ của bà ta, đúng là không thể nào chịu được.
“Chị dâu”, lúc này Tần Chính đột nhiên lên tiếng: “Hôm nay là thượng thọ lần thứ 70 của chị. Mấy chuyện xích mích giữa con cháu, chị hà cớ gì phải tức giận? Cậu Giang là bác sĩ cố vấn của Linh Chi Đường tôi. Tôi còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi bác sĩ Giang, hay là hôm nay chị nể mặt tôi, bỏ qua chuyện này đi?"
Bà cụ ngây người, không ngờ Tần Chính lại đứng lên nói giúp cho Giang Thần. Lúc này, nhìn vào khách khứa trong sân, nếu tiếp tục như vậy chỉ làm trò cười cho người ta xem thôi, vì vậy bà ta hừ lạnh nói: "Được rồi, nể mặt lão Tần, hôm nay tôi sẽ tha cho tên nghiệp chướng này, Bá Nhân, con thu xếp rồi chuẩn bị bắt đầu bữa tiệc đi".
Bà cụ cuối cùng cũng nói với Vương Bá Nhân, nhưng sắc mặt vẫn không hòa nhã là bao. Dù sao Vương Bá Nhân cũng là con trai thứ của bà ta, trước mặt mọi người vẫn phải để con trai thứ ra mặt tiếp đãi mới được.
Vương Bá Nhân thở phào nhẹ nhõm, lập tức sắp xếp chỗ ngồi cho khách quý theo lời dặn của mẹ già. Điêu Ngọc Lan và Vương Bá Nhân cũng ngồi vào bàn chính.
Còn Giang Thần và Vương Tuệ Lâm thì được xếp vào bàn dành cho con cháu, nhưng một số người cố tình đẩy ghế ra xa, không muốn vợ chồng Giang Thần ngồi vào.
"Ha ha, một tên ăn hại như cậu tưởng rằng trở thành bác sĩ cố vấn của Linh Chi Đường rồi thì sẽ đủ tư cách ngồi ngang hàng với chúng tôi sao? Cậu là cái thá gì chứ?"
Vương Thâm chế nhạo, thậm chí còn sai người kê một chiếc bàn cũ tồi tàn ở chỗ ngồi gần cửa ra vào.
Vì hết chỗ ngồi nên giờ chỉ có thể kê thêm bàn thôi.
Vương Húc nhìn thấy cảnh này không khỏi nhếch mép cười, bởi vì chỗ này chính là nơi cho chó ăn của nhà họ Vương.
Dù sao cậu em trai này của hắn cũng là người có học thức, mắng người quả nhiên sẽ không chửi thề.
Chỉ đơn giản là không đối xử với Giang Thần như một con người thôi!
“Giang Thần, hay chúng ta ra sân ngoài ngồi đi, cái bàn này bẩn quá”, Vương Tuệ Lâm nói với sắc mặt khó coi, đúng là ép người quá đáng.
Giang Thần lắc đầu, nắm tay cô ngồi xuống: "Không sao, bàn có bẩn hay không, thì phải nhìn người cứ không phải nhìn bàn".
Anh vừa nói vừa cúi đầu gửi một tin nhắn. Khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh đã trở nên lạnh tanh. Anh dường như đã thề rằng nếu bà cụ và con cháu nhà họ Vương còn dám ức hiếp người quá đáng, anh nhất định sẽ khiến nhà họ Vương mất hết tất cả.
Lời hứa này, e là phải thực hiện rồi.
Chương 202: Mã Đạp Phi Yến
Bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Xích mích trước đó không hề ảnh hưởng đến không khí của bữa tiệc.
Suy cho cùng, trong mắt mọi người, Giang Thần chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không được ai xem trọng.
Thậm chí lúc mọi người lên tặng quà, bà cụ cười tươi đến nỗi mặt hiện đầy nếp nhăn, sớm đã quên chuyện đó từ lâu rồi.
"Đây là quà sinh nhật cháu chuẩn bị cho bà. Chúc bà luôn mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi".
Khi đến lượt Vương Húc, dù nửa khuôn mặt bị sưng tấy nhưng hắn vẫn mỉm cười đứng dậy chắp tay chúc sinh nhật bà cụ, sau đó mới đem quà ra tặng.
"Bà ơi, đây là chiếc vòng ngọc mà cháu đích thân đặt cho bà ở Thúy Ngọc Hiên, là loại ngọc Phỉ Thúy Lão Khanh của Miến Điện đó. Người ta thường nói người có thể nuôi ngọc, ngọc cũng có thể nuôi người. Chiếc vòng ngọc này chắc chắn có thể đi cùng bà tới trăm tuổi”, Vương Húc giải thích với bà cụ.
Hai mắt bà cụ sáng lên.
Phỉ Thúy Lão Khanh?
Đó là cực phẩm trong các loại ngọc, rất đắt tiền đó!
Hơn nữa cháu cả nói cũng rất êm tai, vì vậy bà ta nhanh chóng nhận lấy chiếc vòng đeo vào tay, hết lời khen ngợi: "Đẹp lắm, đẹp lắm, Húc Nhi, cháu thật có lòng".
“Cám ơn bà nội đã khen, chỉ cần bà vui là cháu hài lòng rồi”, Vương Húc cười nói.
Giang Thần liếc nhìn chiếc vòng từ xa, cười khinh thường nói: "Phỉ Thúy Lão Khanh? Tôi chưa từng thấy loại Phỉ Thúy nào bằng nhựa".
Rất nhiều người ngồi cạnh đó đều đã nghe thấy, Vương Tuệ Lâm giật mình, vội vàng huých tay anh: "Đừng nói linh tinh".
Chuyện trước đó vừa mới trôi qua, nếu Vương Húc nghe được lời này, chắc chắn sẽ lại làm loạn lên.
Hơn nữa, có phải là nhựa hay không, bà cụ còn không nhìn ra hay sao?
Tình hình hiện tại của nhà họ Vương thế nào, trong lòng bà cụ rõ nhất, Vương Húc sao có thể mua nổi Phỉ Thúy Lão Khanh gì đó? Nhưng vì thể diện, cả bà và cháu đều ngầm hiểu ý nhau.
Vương Húc tươi cười lùi xuống, Vương Thâm lập tức bước tới, lấy ra một hộp quà bằng gỗ màu đỏ sậm, đặt ở trên bàn trước mặt bà cụ.
"Bà nội, cháu biết bà thích đồ sứ Thanh Hoa. Đây là món quà do chính tay cháu chọn cho bà đó, hy vọng bà sẽ thích!"
Bà cụ nghe đến đồ sứ Thanh Hoa, hai mắt liền sáng lên, vội vàng mở hộp gỗ ra, một con ngựa sứ màu trắng lập tức hiện ra trước mặt mọi người.
Vương Thâm đặt ngựa sứ lên bàn, dưới chân con ngựa còn giẫm lên một con chim én với tư thế vô cùng ngạo nghễ.
"Đây là... Mã Đạp Phi Yến sao?"
Nhiều người am hiểu về đồ cổ lập tức kêu lên. Nếu đây thực sự là Mã Đạp Phi Yến thì nó thực sự là bảo vật vô cùng quý hiếm đó. Mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán.
"Mã Đạp Phi Yến là độc phẩm của đại sư Lục Viễn thời nhà Nguyên, trị giá hơn 100 triệu nhân dân tệ. Mã tuấn thực sự phải là cử mà không kiêu, cuồng mà không ngạo, nhưng con tuấn mã này thì lại quá phô trương".
"Đúng vậy! Tôi từng nhìn thấy Mã Đạp Phi Yến rồi. Nếu tôi nhớ không lầm, thì nó đã được ông Hà mua lại trong buổi đấu giá lớn nhất Vân Hải rồi. Nghe nói bây giờ vẫn đang được bày trong từ đường nhà ông Hà".
"Đúng, đúng, tôi cũng nhớ. Nhưng dù đây là đồ giả, thì nó cũng là đồ vật của triều Thanh, ít nhất cũng phải đáng giá mấy trăm ngàn đó?"
Ngồi trên bàn chính của bà cụ có mấy chuyên gia, bọn họ lập tức lên tiếng nói, dù sao mọi người đều biết Mã Đạp Phi Yến thuộc về người nào rồi, cũng không có gì gọi là bí mật nữa.
Có lẽ Vương Thâm cũng không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng thứ mình tặng là đồ xịn.
Quả nhiên, Vương Thâm mỉm cười nói: "Các vị trưởng bối nói đúng. Mã Đạp Phi Yến của tôi đúng là hàng nhái, nhưng nó cũng là đồ cổ. Tôi tặng bà tôi món quà này là để xin phước lành, bởi vì bà nội cầm tinh con ngựa, tôi hy vọng bà có thể dẫn dắt nhà họ Vương chúng tôi mã đáo thành công, lưu danh muôn đời".
"Tốt, tốt, Vương Thâm, cháu cũng rất có lòng, không uổng công bà nội yêu thương cháu", hai mắt bà cụ nheo lại. Cuộc đời bà ta, quan trọng nhất là danh vọng và tiền bạc. Mà bốn chữ ‘lưu danh muôn đời’ này đã thực sự chạm đến trái tim bà ta.
Nhưng lúc này, khi Vương Bá Nhân nhìn thấy món quà của Vương Thâm, sắc mặt đột nhiên trở nên phức tạp.
Lần này coi như xong rồi?
Không ngờ lại đụng hàng với món quà của Vương Thâm!
Hơn nữa, ông ấy vừa nhìn là biết, mặc dù Mã Đạp Phi Yến của ông ấy cũng là hàng nhái nhưng vẫn cao cấp hơn Vương Thâm một bậc.
Nếu bây giờ ông ấy lấy nó ra, chẳng phải là tự tát vào mặt cháu trai mình sao?
Có trách thì trách bản thân ông ấy vì đã lựa chọn tặng cuối cùng.
Nếu tặng sớm hơn một chút thì tốt rồi.
Vương Bá Nhân thầm trách bản thân, rồi vội vàng dùng chân đẩy chiếc hộp gỗ mà mình mang tới xuống dưới ghế.
Xem ra không thể tặng trước mặt được, đành chờ đến khi bữa tiệc kết thúc thôi, nếu không bây giờ lấy ra chỉ khiến mọi người đều khó xử thôi.
Nhưng hành động của Vương Bá Nhân vô tình đã bị Vương Húc nhìn thấy, hắn nghĩ, chú hai của hắn chắc chắn đang chột dạ chuyện gì đó.
Có lẽ là sau khi nhìn thấy món quà của bọn họ nên không dám mang ra.
Chương 203: Tôi không tặng nữa
"Chú hai, từ lúc bước vào tôi đã thấy chú mang theo một hộp quà tới rồi. Không biết chú chuẩn bị cho bà nội thứ gì đây? Đừng nói là con rể chú lại nhặt cho chú được bảo bối gì đấy nhé?", Vương Húc chế nhạo, liếc nhìn Giang Thần ở phía đằng xa.
Mấy người nhà họ Vương nghe vậy vẻ mặt đều trở nên khó coi.
Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt bà cụ lại trầm xuống.
Vương Húc đúng là, chỗ nào không nên chọc vào thì lại chọc trúng chỗ đó, đây chẳng phải là đang xát muối vào vết thương của mọi người sao?
Chuyện chiếc bình ‘Quân quy’ bị vỡ như thứ gì đó đang mắc nghẹn ở cổ họng.
Không thể nguôi ngoai chỉ trong một sớm một chiều. Bà cụ liếc nhìn Giang Thần ở phía xa, hung hăng hừ một tiếng.
“Bá Nhân, con chuẩn bị quà gì cho mẹ, sao không đem lên cho mọi người cùng xem?”, bà cụ cũng nhìn thấy hộp quà dưới chân Vương Bá Nhân, cau mày hỏi.
"À, đây là món quà mà Giang Thần thay