Chương 317: Cầu xin
Cho dù có thiên phú dị bẩm cao siêu đến đâu cũng không thể so với đại sư Trương Báo được.
Sắc mặt Từ Thuật cứng lại, anh ta cũng từng nghe danh người tên Trương Báo này. Quả thực là cao thủ có tiếng trong giang hồ.
“Vậy thì e là không ổn rồi”, Giang Thần lắc đầu, thản nhiên nói: “Tôi phế đi cánh tay của đồ đệ ông ta, ông ta đã nói sẽ chém tôi thành nhiều mảnh”.
Long Hiểu Vân và Từ Thuật đều ngẩn ra, không ngờ Giang Thần và Trương Báo lại có xích mích như vậy?
"Thế này đi, trước kia Trương Báo từng là chỉ đạo võ thuật trong doanh trại của chúng tôi, cũng gọi là có chút quen biết. Nếu anh đồng ý giúp Trung Nguyên chúng tôi đối phó với quân xâm lược, tôi sẽ giúp anh cầu xin Trương Báo, anh thấy thế nào?", Long Hiểu Vân đột nhiên mở lời, cười đùa nói.
Cô ta tin Giang Thần chắc chắn sẽ đồng ý, dù sao võ giả so tài cũng không cần quan tâm đến pháp luật, sống chết có số, phú quý tại trời. Tuy Giang Thần là đoàn luyện, nhưng quyền cước không có mắt. Vì vậy, dù cho Trương Báo giết chết Giang Thần cũng không phải là không có khả năng.
"Cầu xin giúp đoàn luyện của chúng tôi?"
Trước khi Giang Thần lên tiếng, Triệu Quân đã chế nhạo: "Nếu cô quen biết Trương Báo, thì cô nên giúp ông ta cầu xin chúng tôi mới đúng đấy, chưa biết chừng chúng tôi sẽ mềm lòng, tha cho cái mạng chó của ông ta".
Long Hiểu Vân sững người, không nhịn được cười khẩy: "Được rồi, được rồi. Xem ra các người vẫn không tin, để tôi nói cho các người biết, mặc dù các người cũng đã từng được huấn luyện bí mật trong quân đội, nhưng so với võ giả thực thụ, nhất là những võ giả như Trương Báo thì vẫn chưa có cửa đâu. Ông ta đã được tiếp nhận chân truyền của Hồng Quân đó, không giống mấy loại cỏ dại ven đường như các người đâu".
Thực ra, cô ta nói những điều này không phải là muốn nhắc nhở, Giang Thần cười khẩy, lập tức mặc quần áo vào, dẫn theo Triệu Quân ra ngoài.
Kể từ sau khi thi triển Cửu Nghịch, nguyên khí bị hao tổn nặng nề, đã rất lâu anh không vận động gân cốt.
Nhưng bây giờ, sau khi uống đan dược, sức mạnh cũng đã hồi phục phần nào.
Trương Báo này, vừa hay là một viên đá mài!
“Đi thôi, đoàn luyện Từ, chúng ta cũng qua đó xem thử đi, tôi muốn xem xem, anh ta có thể ngông cuồng đến lúc nào”, Long Hiểu Vân cười nhạo, vội vàng chạy theo ra ngoài.
Thủ đoạn của Trương Báo cô ta đã từng được chứng kiến, cô ta rất muốn xem thử Giang Thần sẽ giải quyết tình thế khó xử hiện tại thế nào.
Từ Thuật cau mày, nhanh chóng đi theo, mặc dù biết rõ thân phận của Giang Thần, nhưng anh ta vẫn hơi lo lắng.
Tuy Giang đô đốc đã trải qua trăm trận chiến, nhưng người ta thường truyền tai nhau về vẻ tuấn tú tài hoa của anh hơn, còn thực lực của Giang đô đốc thế nào, thì anh ta không rõ.
Vì vậy đương nhiên lúc này trong lòng không khỏi có chút lo lắng, thậm chí đã nhắn tin cho doanh trại mau chóng điều quân tới, đề phòng có bất trắc.
Dù sao, nếu Giang đô đốc thực sự xảy ra chuyện ở Vân Sơn, hiển nhiên sẽ là một sự kiện động trời!
Toàn bộ biên giới phía Tây sẽ rơi vào hỗn loạn!
Phía bên kia, ngay khi Giang Thần vừa ra khỏi khách sạn, một bóng người to lớn chạy đến.
“Mọi chuyện là do tôi mà ra, tôi sẽ đi cùng anh”, vẻ mặt Điêu Đại Tráng bướng bỉnh mà cương quyết, nhưng ẩn chứa trong giọng điệu lại là trách nhiệm.
Giang Thần ngây người, sau đó nở nụ cười: "Được rồi, vậy anh ở lại đi Triệu Quân, để Đại Tráng theo tôi là được rồi".
Triệu Quân kinh ngạc, sau đó gật đầu, giao lại chìa khóa xe cho Điêu Đại Tráng, vỗ vai cậu ta: "Muốn làm gì thì cũng phải biết lượng sức mình, đừng có khoe khoang".
"Bớt nói nhảm đi, chỉ là một tên Trương Báo thôi mà? Hồng Quân cái gì, toàn là giả dối, tôi đây chấp ông ta một tay", Điêu Đại Tráng khinh thường mắng chửi.
Chương 318: Ai làm nấy chịu!
Nửa tiếng sau.
Tại một nhà máy bỏ hoang phía Tây thành phố.
Chiếc xe Jeep từ từ tiến vào.
Lúc này trong nhà máy đông nghẹt người, đa số là người mà Triệu Luân đứa tới.
Một vài người trong số họ là học trò của Trương Báo, người của phái Hồng Quân. Lúc này, một tên thanh niên có mái tóc húi cua với cánh tay bó bột, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào chiếc xe Jeep, còn chưa chờ xe dừng lại thì đã dẫn người tới bao vây.
“Mẹ nó, bọn mày còn dám tới đây sao?”, trên mặt Lương Khoan thoáng qua một nụ cười mỉa mai đầy hiểm độc, hắn ta vốn dĩ nên nhập viện nhưng lại từ phòng bệnh chạy ra đây chính là muốn tận mắt thấy Giang Thần bị thầy mình đánh cho tàn phế và quỳ xuống xin tha mạng!
Lúc này, cửa xe đã mở ra, nhưng chỉ có một mình Điêu Đại Tráng bước xuống.
Vì trên đường đi, cậu ta nói với Giang Thần rằng người nào làm thì người ấy chịu.
Để cậu ta ra mặt đối phó với Trương Báo!
Nói trắng ra, cậu ta không muốn nợ ân tình của Giang Thần!
Dù gì cậu ta cũng là người do Điêu Ngọc Lan cử tới, lập trường chính trị không thể thay đổi!
Giang Thần cũng ngoan ngoãn ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, anh thật ra cũng không hề có ý muốn tới đây.
“Điêu Đại Tráng, thầy tao nói rồi, gọi anh rể của mày và mày cùng xuống xe quỳ gối, rồi bò vào gặp thầy tao, có như vậy thì ông ấy chỉ phế đi hai cánh tay của bọn mày mà thôi. Nếu không, hôm nay bọn mày đừng hòng sống sót rời khỏi nhà máy này!”, Lương Khoan cười lạnh lên tiếng.
“Kêu bọn tao bò vào trong ư?”, Điêu Đại Tráng cười khẩy.
“Tao thấy bọn mày sợ nên nói ngược rồi phải không?”
“Kêu Trương Báo bò ra đây gặp tao. Tao có thể suy nghĩ lại mà tha cho ông ta một mạng!”, Điêu Đại Tráng vừa nói vừa lắc cổ, một luồng sát khí vô hình bỗng chốc quét ngang qua.
Lương Khoan có chút giật mình, vô thức lùi lại vài bước. Hắn ta dừng lại, trong mắt hiện lên một tia hung tợn: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Dựa vào bọn mày mà cũng muốn khiêu chiến với thầy của tao ư?”
“Không sai. Đại sư Trương Báo là người có nội công số một. Giang Thần là cái thá gì chứ? Lúc này còn trốn trong xe, còn không mau bước xuống!”, lúc này, đám đông tách ra, Triệu Luân mặc đồ làm bằng lông chồn đi ra, đồng thời cười mỉa mai.
Hôm nay, hắn ta chính vì muốn trả thù cho em ba và chú Ngũ của mình, sao có thể không vui cho được chứ!
Thậm chí trong mắt hắn ta, Giang Thần đã là người chết.
“Giang Thần, ân oán giữa chúng ta không cần phải nói nữa. Hôm nay mày phải chết. Nhưng tao có thể cho mày một cơ hội, chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu tạ tội trước linh vị của em trai tao. Tao hứa với mày, sau khi mày chết, tao tuyệt đối sẽ không động vào người nhà của mày, nếu không… hừ hừ!”
Triệu Luân nói xong thì xua xua tay, một tên đàn em vội đem linh vị của Triệu Khang qua.
Đồng thời, các võ giả phía sau cũng vây quanh, người của Hồng Quân tập hợp lại, ai nấy cũng nhìn chằm chằm như hổ đói.
“Mày dám đe doạ anh rể tao sao?”, Điêu Đại Tráng chợt xụ mặt lại, dù gì người nhà của Giang Thần cũng bao gồm cả chị họ của mình, đối phương đúng là muốn tìm cái chết mà!
“Hai phút thôi, tao sẽ giải quyết tất cả bọn mày. Muộn một giây nào coi như tao thua!”
Điêu Đại Tráng nhìn đồng hồ đang không ngừng quay, ngẩng đầu lên thách thức với đám người này.
“Ha ha, hai phút giải quyết tất cả bọn tao hả? Điêu Đại Tráng, mày đúng là hống hách quá rồi!”, Lương Khoan lắc đầu, cười khan một tiếng rồi ra lệnh: “Xông lên, đánh hắn tàn phế cho ông!”
Lương Khoan vừa ra lệnh, thì cả đám đông gào thét lao về phía Điêu Đại Tráng.
Khoé miệng của Điêu Đại Tráng khẽ giương lên, như một mãnh hổ hùng tợn lao vào Lương Khoan. Hắn ta bị doạ một phen, dù gì bây giờ cũng bị thương nên không cách nào tham gia trận chiến.
Nhưng Điêu Đại Tráng quá nhanh, trong lúc chạy thì trực tiếp quăng chiếc áo trong tay phủ lên đầu của Lương Khoan.
Cậu ta tung một cước thẳng vào bụng của Lương Khoan. Hắn ta hét lên rồi văng ngược ra ngoài, rơi xuống cái rầm.
Người của Hồng Quân cũng đơ ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ thân thủ của người này lại linh hoạt đến vậy!
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, xông lên đi!”, Triệu Luân cũng bị doạ một phen, chỉ vào Điêu Đại Tráng rồi gào to.
Chương 319: Học trò thân truyền cuối cùng
Đám đàn em nghe thấy vậy thì toàn bộ gào thét và bổ nhào về phía Điêu Đại Tráng!
Bịch bịch bịch!
Điêu Đại Tráng không hổ là xuất thân từ Đội đặc chiến Vương Bài.
Một lúc sau, mười người của Hồng Quân cộng thêm người của Triệu Luân đưa tới, toàn bộ đều ngã xuống đất!
Điêu Đại Tráng vén đồng hồ trên tay nhìn rồi cười mỉa nói: “Vừa đúng hai phút!”
Bộp bộp!
“Người anh em quả nhiên thân thủ không tồi!”
Lúc này, một người đàn ông cao to khoẻ mạnh đứng phía sau, vừa vỗ tay vừa đi ra từ phía sau. Dáng người ông ta cao gần hai mét, có một khí thế uy phong vô cùng hung hãn.
“Trương Báo tôi cũng là người biết tiếc nhân tài. Tôi cho cậu cơ hội bái tôi làm thầy. Từ nay về sau đi theo tôi, cậu chính là học trò thân truyền cuối cùng của tôi!”, Trương Báo đi tới phía trước, vẻ mặt tự tin lên tiếng.
Lời vừa nói ra, một đám người của Hồng Quân đều tỏ ra kinh ngạc.
Cả Giang Nam, người muốn bái Trương Báo làm thầy đếm không xuể. Nhưng có thể trở thành học trò thân truyền của ông ta thì đúng là chưa có ai cả!
“Muốn mua chuộc tôi ư?”, Điêu Đại Tráng coi thường và cười mỉa: “Tuy Điêu Đại Tráng tôi là hạng người hời hợt, nhưng cũng không phải bè lũ xu nịnh có thể mua chuộc được!”
“Tên nhóc, tầm nhìn của cậu nông cạn quá!”, Trương Báo lắc đầu.
“Cậu có biết Kinh Châu này có bao nhiêu người muốn làm học trò của Trương Báo tôi không?”, Trương Báo cau mày hỏi.
“Cơ hội trong đời rất hiếm có, cậu đi theo tôi, tương lai sẽ có cả một thế giới rộng lớn, tiền bạc, địa vị, phụ nữ, tôi đều có thể cho cậu!”
“Thậm chí tôi có thể để cậu làm đại ca của cả một thành phố!”
“Điều kiện đãi ngộ như vậy, lẽ nào cậu thật sự muốn bỏ qua sao?”, Trương Báo không nhịn được hỏi, khẽ nheo đôi mắt sáng rỡ của mình.
Dù gì ông ta cũng trở thành đại sư, cũng đầy hoài bão và tham vọng.
Nhưng đồng thời, cũng cần người như Điêu Đại Tráng tới giúp ông ta.
“Ha ha, những gì ông nói không đáng là gì trong mắt tôi cả! Thứ tôi cần, e là ông cũng không cho được!”, ánh mắt của Điêu Đại Tráng không những không dao động mà ngược lại còn mang vẻ khinh thường.
“Ồ? Vậy cậu nói ra thử xem, có gì mà Trương Báo tôi không cho được?”, Trương Báo hừ lạnh, không để tâm đến.
Điêu Đại Tráng không kìm được nhìn sang chiếc xe Jeep, thứ cậu ta muốn là quay lại quân đội!
Trên đời này, đây là thứ duy nhất mang theo tất cả vinh quang và lý tưởng của cậu ta.
Cũng không phải điều mà Trương Báo có thể hiểu được!
“Tôi không cho cậu được, lẽ nào anh rể cậu cho được ư?”, Trương Báo liếc nhìn chiếc xe Jeep, ánh mắt tỏ ra khinh miệt.
Ông ta thật sự không rõ, một người trốn trong xe không dám ra lại có thể mang đến cho Điêu Đại Tráng cái gì?
“Anh rể tôi có cho tôi được hay không thì không cần ông lo. Nhưng hôm nay, ông không cho nổi đâu!”, Điêu Đại Tráng nói xong, hai tay siết thành nắm và tạo thế tấn công.
Trương Báo không nhìn được mà cười mỉa: “Được được được! Nếu cậu không biết điều, vậy thì đừng trách tôi. Cậu cắt đứt gân tay của Lương Khoan, hôm nay cậu cũng đừng hòng ra về với tứ chi còn nguyên vẹn!”
“Bớt nói nhảm lại, ra tay đi!”, Điêu Đại Tráng nói xong thì đã xông lên trước.
Vì cậu ta cảm giác khí tức trong người Trương Báo, giống như ẩn chứa một con mãnh thú.
Nhưng gặp mãnh thú này, cậu ta không những không sợ sệt, ngược lại có sự háo hức không kiềm chế được!
Còn Trương Báo thấy Điêu Đại Tráng nhanh chóng tấn công, ông ta cũng không hốt hoảng. Khoé miệng lạnh lùng giương lên, ông ta bay lên, quét chân sau qua, trực tiếp đón đầu nắm đấm của Điêu Đại Tráng.
Thịch!
Bỗng chốc, đất đá bay mù trời, sức mạnh vô hình quét nhẵn mặt đất hết lần này tới lần khác, gió bụi khắp nơi.
Đợi khói bụi tan đi, hai bóng người đứng đối diện nhau. Điêu Đại Tráng vung nắm đấm, dùng ngón cái quẹt vệt máu trên khoé miệng, cười nhe răng và lên tiếng: “Mạnh mẽ đấy!”
Còn Trương Báo đứng cách đó không xa, người hơi lắc lư và vẻ mặt hơi kinh ngạc.
“Tôi vốn cho rằng Vân Sơn nhỏ nhoi không ai là đối thủ tay đôi với Trương Báo mình! Không ngờ tên nhóc cậu đúng là không kém. Nhưng cậu cũng chỉ có vậy thôi!”
Công lực của Trương Báo không phải bị che đậy. Lúc nãy ông ta chẳng qua chỉ muốn thăm dò thực lực của Điêu Đại Tráng mà thôi. Thậm chí ngay cả nửa tầng công lực của mình còn chưa ra thì Điêu Đại Tráng đã bị thương rồi.
Nếu dốc toàn lực, tên nhóc này e là sẽ không chịu nổi mười chiêu của ông ta!
Lúc cả hai định chiến đấu tiếp, đột nhiên một chiếc xe Jeep lao vào nhà máy.
Một người phụ nữ dáng người cao ráo và một người đàn ông trung niên mặc trang phục Trung Sơn sải bước về phía họ.
Chương 320: Ai làm người đó chịu
“Đoàn luyện Long!”, Trương Báo hơi kinh ngạc nhanh chóng bước tới chào hỏi.
Ông ta đã từng là chỉ đạo võ thuật ở Trung Nguyên, có quen biết với Long Hiểu Vân.
"Võ sư Trương, hôm nay ông có thể nể mặt tôi, chúng ta nhường một bước, bỏ qua chuyện này được không?"
Thật ra, Long Hiểu Vân và Từ Thuật đã đến từ lâu, nhưng lúc này mới ra mặt, ra vẻ như đang chủ trì đại cục, hiển nhiên là vì muốn Giang Thần mắc nợ ân tình.
Trương Báo cau mày nói: "Đoàn luyện Long, đây là ân oán riêng giữa tôi và bọn họ. Cô làm vậy không thích hợp lắm đâu".
“Võ sư Trương, không giấu gì ông, thực ra người ngồi trong xe đó là người của quân đội chúng tôi. Ông cũng không thể không nể mặt quân đội chúng tôi chứ?”, Long Hiểu Vân nhắc nhở.
"Là sĩ quan sao?"
Trương Báo khinh ngạc, không ngờ Giang Thần lại có lai lịch như vậy, vậy thì đúng là không nên tùy tiện ra tay thật.
Dù sao, nếu vô tình giết chết một sĩ quan, chuyện này sẽ rất phức tạp.
Trương Báo lập tức nhìn Triệu Luân với ánh mắt đầy ẩn ý.
Triệu Luân cũng giật mình.
Thực ra Giang Thần có xuất thân là quân nhân, hắn cũng đã đoán ra từ trước, nhưng hắn lại không nói cho Trương Báo, hiển nhiên là vì tư lợi.
Thấy ánh mắt Trương Báo liếc tới, sắc mặt hắn lập tức trở nên mất tự nhiên.
“Đoàn luyện Giang, xuống xe thương lượng một chút được không?”, Long Hiểu Vân lúc này mới quay đầu nói vọng về phía chiếc xe jeep, bởi vì Giang Thần từ đầu đến cuối đều không chịu xuống xe.
Mọi người đợi cũng đã lâu, nhưng trên xe vẫn không có động tĩnh gì, vẻ mặt Long Hiểu Vân bắt đầu mất kiên nhẫn.
Mặc dù anh là một đoàn luyện, nhưng bây giờ là trận chiến giữa các võ giả, trước mặt đại sư Trương Báo, anh cũng chỉ là một tên hậu bối, vậy mà lại dám kiêu căng như vậy?
Rõ ràng là không nể mặt cô ta.
“Thầy, con thấy thằng nhãi này bị thầy dọa cho sợ rồi nên mới không dám xuống xe”, Lương Khoan đứng bên cười nhạo nói với cái mũi đang sưng vù.
Long Hiểu Vân lắc đầu, lòng bắt đầu khinh thường Giang Thần, ai cũng nói người Tây Cảnh dũng cảm, dám làm dám chịu, nhưng hiện giờ xem ra cũng chỉ như vậy thôi.
"Võ sư Trương, vậy chuyện hôm nay coi như...".
"Chờ đã! Đoàn luyện Long, người trên xe là quân sĩ của các người, nhưng còn tên nhóc này thì hình như không phải?"
Lúc này, Trương Báo lại đưa mắt nhìn Điêu Đại Tráng, lạnh lùng nói.
Dù sao, nếu hôm nay không nhận được một lời giải thích rõ ràng mà dễ dàng rời đi như vậy, chẳng phải ông ta sẽ trở thành trò cười sao?
"Chuyện này ...", Long Hiểu Vân sững người, cô ta cũng từng nghe nói, thằng nhóc này là em trai của vợ Giang Thần, nghĩ kĩ lại thì hình như không đi lính thật, lúc này cô ta cũng không biện hộ gì thêm.
"Ai làm, người đó chịu, cánh tay của Lương Khoan là do tôi phế, có chuyện gì cứ việc tìm tôi, không liên quan đến anh rể tôi", Điêu Đại Tráng đứng lên, lạnh lùng vỗ ngực nói.
"Đoàn luyện Long, cô nghe rõ rồi chứ, không phải tôi không nể mặt cô, mà theo quy tắc của giới võ đạo, ân oán giang hồ là mệnh của mỗi người. Đây không phải chuyện mà quân đội các người có thể nhúng tay vào đâu", Trương Báo ảm đạm nói.
Long Hiểu Vân kinh ngạc, sau đó gật đầu, trực tiếp lui sang một bên.
Đối phương đồng ý sẽ tha cho Giang Thần đã là khai ân lắm rồi, nếu lại cầu xin cho Điêu Đại Tráng thì cũng hơi quá.
Từ Thuật định nói gì đó nhưng lại bị Long Hiểu Vân ngăn lại: “Đoàn luyện Từ, đoàn luyện Giang còn chưa nói gì, chúng ta cần gì uổng công vô ích”, nói xong lập tức liếc nhìn chiếc xe jeep một cách khinh bỉ.
Em trai của mình sắp bị đánh mà vẫn trốn trong xe không dám ra ngoài, đáng khinh!
Từ Thuật liếc nhìn xe jeep, anh ta không tin Giang đô đốc không dám ra ngoài vì sợ hãi, do dự một hồi, cuối cùng vẫn lùi sang một bên.
"Nhóc con, chuyện của học trò tôi, hôm nay nhất định phải có được một lời giải thích rõ ràng. Nếu anh rể cậu là sĩ quan, vậy thì món nợ này đành tính trên đầu cậu thôi, không thể trách tôi đâu đó", Trương Báo cười khinh thường nói.
Triệu Luân đứng bên cũng cười khẩy, tuy hôm nay bị người của quân đội phá đám, nhưng em trai của đối phương lúc này e là cũng lành ít dữ nhiều.
Vừa hay cũng có thể khiến tên họ Giang này nếm mùi mất đi người thân.
"Bớt nói nhảm đi, chuyện này không liên quan đến anh ấy, hơn nữa Điêu Đại Tráng tôi trước giờ cũng không ngán một ai! Nào, tới đi".
Điêu Đại Tráng hô lên một tiếng, vận hết khí lực lao thẳng về phía Trương Báo.
Đây là công phu đặc biệt của cậu ta, Thiếp Sơn Kháo.
Chương 321: Lui ra, để anh rể lo!
Cho dù là một cây dương to lớn cũng không thể nào phá vỡ được!
Tuy nhiên, vẻ mặt của Trương Báo lại cực kỳ khinh thường, thậm chí còn không thèm nhúc nhích, khi đối phương tiến tới gần, ông ta hơi nhích sang một bên, lập tức tạo thế ép xuống, ha, quát khẽ lên một tiếng, dùng hai tay ấn vào nắm đấm của Điêu Đại Tráng, ngay lập tức đảo cổ tay lại, trực tiếp ra quyền chuyển từ phòng thủ sang tấn công, bất ngờ chưởng vào lồng ngực của cậu ta.
Điêu Đại Tráng kêu lên một tiếng, lùi lại sau tầm mười bước, mỗi một bước đều để lại dấu chân rất sâu trên mặt đất, cả hai cánh tay của cậu ta cũng khép lại trong tích tắc.
Phụt! Cậu ta lại nôn ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo, khụyu gối xuống nền đất, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy trắng!
Tất cả mọi người đều lộ rõ vẻ kinh hoàng.
Đặc biệt là những người tinh thông võ thuật như Long Hiểu Vân, trong nháy mắt có thể nhận ra được rằng Điêu Đại Tráng là bị kình lực đã thương, nhất thời mất đi khả năng chiến đấu!
“Võ sư Trương không hổ là người được mệnh danh có nội công số một. Ngoại công này quả đúng là cao thủ trong bậc tu luyện!”, Long Hiểu Vân không khỏi lẩm bẩm, chợt lắc đầu.
Cũng may Điêu Đại Tráng có thân thể cường tráng, nếu như đổi thành người thường khác, e là hiện tại đã trở thành người tàn phế rồi.
“Tôi không phục! Lại lần nữa!”
Điêu Đại Tráng gầm lên như một mãnh hổ bị thương, không kìm được mà muốn liều mạng thêm một lần nữa.
Đúng lúc này, một giọng nói than vãn đột nhiên vang lên trên xe jeep: “Đại Tráng, tránh ra, để anh rể lo!”
Ngay lập tức, một tiếng cọt kẹt vang lên, cánh cửa xe liền được mở ra.
Giang Thần không chút cảm xúc bước xuống, dùng chân phải đạp lên mặt đất một cái, đột nhiên một luồng khí thế vô cùng mãnh liệt cuồn cuộn quét về phía trước Trương Báo.
Phảng phất giống như một vị quân vương thân chinh dẫn theo một triệu quân tinh nhuệ xông pha trận chiến!
Trương Báo còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ cảm thấy lồng ngực như bị thiên binh vạn mã giẫm lên, khí huyết ứ đọng, liền phun ra một ngụm máu sẫm.
Ông ta khuỵu gối xuống đất một cái bịch!
Lúc này, tất cả mọi người đều im thin thít.
Cảm giác như bị sét đánh trúng vậy, tất cả đều đứng như trời