Giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp.
Trần Thái Nhật đến trước cổng chính trường tiểu học thực nghiệm số hai của thành phố An Thành, một mình đứng trong góc khuất vừa có thể quan sát toàn bộ cổng chính vừa không gây chú ý với người đi đường.
Reng reng reng!
Tiếng chuông tan học vang lên.
Một trận ồn ào náo động và tiếng cười đùa, đã đến giờ tan học.
“Tạm biệt, buổi chiều gặp lại”.
“Buổi trưa đi cùng nhau nhé”.
“Em chào cô ạ”.
Một nhóm học sinh tiểu học dễ thương, chơi đùa huyên náo ở trước cổng trường, có đứa trẻ nhai đồ ăn vặt, có đứa trẻ đang cầm sách, tràn đầy hơi thở thời thơ ấu tốt đẹp.
Trong đám đông, có rất nhiều phụ huynh đang đứng đợi.
Nhìn theo lớp trẻ con nhỏ nhất rời đi, trong lòng Trần Thái Nhật vẫn bình tĩnh như cũ, khó mà nhìn thấy vẻ dao động.
Sau khi anh trò chuyện với Vân Vũ Phi, cô không tin tưởng hoàn toàn chuyện năm đó nhưng cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ cô trong bữa tiệc.
Xem ra, trải qua tối hôm qua, lòng hận thù của cô em vợ Vân Vũ Phi này đối với Trần Thái Nhật đã giảm đi không ít.
Cô đã nói cho biết thông tin con gái của anh, đứa con gái mà năm đó Vân Vũ Tuệ để lại - Vân Sở Sở.
Cô bé đang học lớp bốn ở trường này.
Thị lực của Trần Thái Nhật đã có thể cùng lúc nhìn rõ hoạt động của cả một trăm người cùng lúc.
Mỗi đứa trẻ bước ra khỏi cổng trường, anh đều cẩn thận quan sát một lượt.
Cuối cùng.
Trên mặt Trần Thái Nhật cũng hiện lên nụ cười.
Một cô bé giống như thiên sứ mặc trên người đồng phục màu hồng nhạt, tóc ngắn ngang tai, làn da trắng nõn, mặt bầu bĩnh, trên mặt nở nụ cười lanh lợi.
Cô bé và một cô bạn học chung khác cùng nhau đi ra.
Trần Thái Nhật vừa nhìn đã khẳng định đây chính là con gái của anh - Vân Sở Sở.
Nguyên nhân rất đơn giản, cô bé và Vân Vũ Tuệ năm đó giống nhau như đúc, cứ như một bản sao khác.
Cũng có thể nói, trông cô bé cũng xinh đẹp như Vân Vũ Phi.
Bạn của Vân Sở Sở là một cô bé dễ thương cột tóc hai bên, quan hệ của hai đứa trẻ có vẻ khá tốt, vừa nói vừa cười.
Đến trước cổng chính, bố mẹ của cô bé cột tóc hai bên xuất hiện, tươi cười chào hỏi Vân Sở Sở, xem ra hai bên đều rất quen thuộc.
“Sở Sở, vậy mình về nhà trước nhé, tạm biệt”.
“Tạm biệt Lôi Lôi”.
Sau khi hai cô bé tạm biệt nhau, Vân Sở Sở đứng một mình bên đường đợi người đến đón.
Trần Thái Nhật chỉnh lại áo quần rồi chậm rãi bước tới.
Vân Sở Sở cũng để ý thấy người đàn ông lạ đang đến gần mình, cô bé quan sát người đàn ông đang chậm rãi bước về phía mình, không khỏi căng thẳng, sau đó không nhịn được liền bước lui hai bước.
Trần Thái Nhật sững sờ, bất lực nở nụ cười.
“Cháu là Vân Sở Sở đúng không? Chú là... là bạn của dì cháu, hôm nay dì của cháu nhờ chú đến đón cháu về nhà, cháu có thể gọi điện thoại cho cô ấy để xác nhận, chú tên là Trần Thái Nhật”.
Đôi mắt to của Vân Sở Sở chớp chớp, nghi ngờ gọi điện thoại cho Vân Vũ Phi.
“Vâng ạ, cháu biết rồi thưa dì, cháu sẽ đi theo chú về nhà”.
Cô bé tắt điện thoại, ngẩng đầu nở nụ cười ngọt ngào nhìn Trần Thái Nhật.
“Chú Trần, cám ơn chú”.
Nhìn con gái ngoan ngoãn trước mắt, trong lòng Trần Thái Nhật vô cùng phức tạp.
Cô bé là người thân máu mủ mười năm chưa từng gặp của anh.
Lúc gặp lại, cảm xúc của anh lẫn lộn.
May mắn, Sở Sở lớn lên bình an khỏe mạnh, hơn nữa còn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Anh và nhà họ Vân vẫn còn nhiều khúc mắc, trước khi có thể hóa giải hiểu lầm, anh không biết phải làm sao để nói sự thật với con gái.
Do đó anh chỉ có thể dùng danh phận “bạn của dì” để gặp con gái mình.
Nhà họ Vân cách trường học không xa nên hai người đi bộ về.
Hơn nửa cuộc đời của Trần Thái Nhật sống trong chém giết, nên anh không giỏi giao tiếp lắm.
Nhưng đứng trước mặt con gái ruột của mình, anh lại nói mãi không hết chuyện, khí thế kinh người luôn vô thức tỏa ra trên người anh, bây giờ lại hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Vân Sở Sở cũng cảm thấy ông chú xa lạ này rất thú vị, khi nghe Trần Thái Nhật kể những câu chuyện nguy hiểm mà bản thân anh từng trải qua ở vùng biên giới phía Tây, thỉnh thoảng cô bé còn nở nụ cười như chuông bạc.
“Chú, vậy sau đó có bắt được tên trộm vật báu xấu xa không?”
“Đương nhiên là có rồi, tên trộm đó cũng rất giỏi, leo trèo nhanh như khỉ, chỉ