Mọi người định thần lại, chợt nhận ra một bóng dáng cao to vạm vỡ đang đứng sau lưng Lục Nhất Bác.
Trần Thái Nhật vô cùng ung dung bình tĩnh, tựa như đang cầm một quả táo chứ không phải đầu người.
Lục Nhất Bác đau đến mức run rẩy, lộ vẻ dữ tợn, lửa giận trong mắt tựa như muốn ăn tươi nuốt sống người khác nhưng lại không dám nói câu hung dữ nào.
Trần Thái Nhật bỗng thả năm ngón tay ra.
Lục Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, nhanh như chớp hắn lùi ra hai mét rồi nghiến răng nghiến lợi nhìn chòng chọc Trần Thái Nhật.
“Rốt cuộc mày là ai mà dám ra tay với tao?”
Trần Thái Nhật ung dung nói.
“Giờ anh đang bị tình nghi giết người, dù là người qua đường bình thường cũng có quyền đánh anh, bắt anh, tôi đánh anh lạ lắm sao?”
Ánh mắt Lục Nhất Bác vô cùng lạnh lùng.
“Mày bớt giả vờ đi! Tao có thân phận thế nào, sao tao lại đầu độc một người tao không quen không biết trên máy bay chứ?”
Trần Thái Nhật cười nhếch miệng.
“Nếu anh không để lộ thân phận con cháu nhà giàu hoàng kim thì tôi còn không xác định được, mà giờ tôi càng thêm chắc chắn rằng anh chính là tên hung thủ đó”.
Cơ trưởng trung niên đứng cạnh đầu đầy mồ hôi, xua tay lia lịa.
“Cậu Trần, chuyện này liên quan tới danh tiếng của con cháu nhà giàu hoàng kim nên không thể nói bậy được.
Nhỡ đâu có uẩn khúc gì thì cả cậu và tôi đều gánh không nổi!”
Trần Thái Nhật xua tay, ra hiệu cơ trưởng đừng nói xen vào, anh nhìn chằm chằm Lục Nhất Bác đang lộ vẻ đầy hận thù.
“Theo tôi biết thì con cháu nhà giàu hoàng kim luôn tự cho mình là giỏi, dù trong trường hợp nào đi nữa, ngoại trừ cực ít người khiêm nhường thì bình thường làm gì cũng đều khoe khoang, còn bộ dạng của anh lại không phải là khiêm tốn”.
Lục Nhất Bác vỗ ngực, đầy vẻ ngông cuồng.
“Thế thì sao nào? Tên nhà quê chỉ ở thành phố nhỏ như mày thì có tư cách khoe khoang sao?”
Trần Thái Nhật cười mỉm.
“Vậy sao anh không để cái huy hiệu đó ở ngoài quần áo? Giấu kĩ vậy làm gì?”
Anh dứt lời, Lục Nhất Bác sững sờ.
Những người khác ở đó cũng ngơ ngác.
Đúng vậy!
Địa vị của người nhà giàu hoàng kim rất cao quý, bình thường dựa vào thân phận tại các nơi kinh doanh dịch vụ đều được hưởng thụ đãi ngộ khách quý, theo lý mà nói thì Lục Nhất Bác có tính cách như này không thể giấu huy hiệu đi được.
Mọi người lại nhớ tới người đàn ông Hàn Vạn Lý mặt đỏ vừa nãy, có vẻ như đã đụng phải Lục Nhất Bác ngay tại lối đi, nhưng lúc đó hắn lại tỏ ra vô cùng kiềm chế, chỉ thuận miệng lẩm bẩm một câu.
Chuyện này với thói ngang ngược hiện tại hoàn toàn không hợp với tính cách của người dùng thân phận chèn ép người khác.
Con người thay đổi nhanh như vậy sao?
Mọi người cùng ngẫm nghĩ, dấu chấm hỏi đầy đầu.
Trong mắt Lục Nhất Bác loé lên vẻ hoang mang rồi ngay lập tức phản bác lại.
“Tao chỉ muốn yên tĩnh ngồi trên máy bay, như vậy là phạm pháp hả?”
Trần Thái Nhật lắc đầu.
“Đương nhiên ngồi máy bay là không phạm pháp, nhưng tôi đoán nguyên nhân trước đây anh không dám lộ ra huy hiệu hoa mai là do anh sợ”.
“Tao sợ gì cơ chứ?”
“Sợ làm dơ danh tiếng nhà họ Lục!”
Lục Nhất Bác kinh ngạc rồi bất thình lình lớn tiếng kêu.
“Mày nói bậy bạ gì vậy! Tao đường đường chính chính ngồi máy bay, lại không phạm pháp gì, sao mày lại nói tao như vậy?”
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.
Trần Thái Nhật tỏ vẻ khinh thường.
“Nhà giàu hoàng kim có liên minh với nhau và cùng nhau bài ngoại, coi như con cháu trong nhà có những hành động lừa gạt lũng đoạn thị trường, hống hách tại quê nhà thì hơn phân nửa đều dùng quy tắc trong gia tộc để xử phạt”.
“Nếu người bề trên chấp hành pháp luật trong gia tộc mềm lòng thì nhiều nhất cũng phải xoay mặt vào tường sám hối hoặc bồi thường chút phí, nhưng lại có một tình huống càng đặc biệt hơn...”
Không rõ vì sao Lục Nhất Bác chợt túa mồ hôi ở hai bên thái dương, giọt mồ hôi to như hạt đậu, há miệng sợ sệt nhìn Trần Thái Nhật, không