Nhà thi đấu ở thành phố An Thành là nhà thi đấu cỡ trung có thể chứa mười nghìn người.
Trong đó có một sàn đấu mới có diện tích hơn một nghìn mét vuông được xây dựng để sử dụng cho trận thi đấu.
Lần khiêu khích này nhà họ Lâm lấy danh nghĩa dùng võ kết bạn.
Để mở rộng tầm ảnh hưởng trước dư luận, vậy mà còn bán vé vào cửa.
Các đài truyền hình địa phương, các phương tiện truyền thông và một số lượng lớn khán giả yêu thích đấu vật ở An Thành đều biết trận đấu lần này.
Trên danh nghĩa, đây là trận thi đấu giữa tuyển thủ của công ty đầu tư Thẩm Ký và tập đoàn Lâm Thị.
Nhưng những người biết được nội tình đều biết, đây là cuộc chiến để trở thành gia tộc giàu có đứng đầu An Thành.
Mặc dù Trần Thái Nhật đã giành chiến thắng giòn giã cách đây một thời gian, nhưng khi đối mặt với sự chống cự cuối cùng của nhà họ Lâm, anh vô cùng hào phóng, cho bọn họ thêm một cơ hội cuối cùng.
Dùng võ để quyết thắng.
Vé của trận đấu lần này đã được bán hết từ lâu.
Hàng chục nghìn khán giả theo dõi trận đấu lịch sử thay đổi quyền lực ở An Thành, nhưng họ không hề hay biết điều đó.
Ở thành phố An Thành có rất nhiều gia đình giàu có, nhưng tâm tư của họ không giống nhau.
Bởi vì ý nghĩa của trò chơi này thật sự không bình thường, nó liên quan trực tiếp đến vấn đề chỗ đứng của các gia tộc ở An Thành.
Các ghế VIP ở hàng ghế đầu của nhà thi đấu đã được các đại gia lớn đặt kín chỗ.
Bốn gia tộc lớn đều có mặt, như nhà họ Thẩm, ngồi ở vị trí cao nhất, cách sàn đấu năm mét, có thể nhìn rõ bất kỳ tình tiết nào trên sân đấu ở khoảng cách gần.
Các gia tộc vừa và nhỏ, những người nổi tiếng ở An Thành ngồi ở vị trí phía sau.
Hình thức đấu của trận đấu này là đấu tự do, quy tắc duy nhất là không được giết đối thủ.
Kiểu chơi kịch tính này đã tạo nên làn sóng điên cuồng ở An Thành.
Bởi vì điều này có nghĩa là người chơi có thể sử dụng bất kỳ vũ khí nào ở trên sàn đấu!
Có thể bị thương nhưng không được giết người.
Dùng súng bắn chắc chắn không được, nhưng khả năng xảy ra một trận đấu vũ khí lạnh là trăm phần trăm.
Ngoài mặt tập đoàn Lâm Thị và công ty đầu tư Thẩm Ký đặt ra mức tiền thưởng siêu cao cho trận đấu này.
Tổng số tiền lên đến bốn tỷ tệ!
Nói cách khác, nhà nào thắng thì sẽ phải trả cho tập đoàn kia bốn tỷ tệ tiền mặt!
Con số này khiến những người không biết sự thật phát điên.
Số tiền cược này quá lớn!
Nhưng trong lòng Lâm Thanh Châu biết rõ, nếu nhà họ Lâm thua thì toàn bộ tài sản nhà họ Lâm sẽ bị Trần Thái Nhật chiếm mất, cái giá phải trả có thể lên đến hơn chục tỷ tệ.
Dưới những mánh khóe tinh vi và sự thông minh của các thế lực ngầm dâng trào, trò chơi chính thức bắt đầu.
Trong nhà thi đấu.
Khách mời và khán giả đã có mặt đầy đủ.
Bầu không khí náo nhiệt, các cuộc thảo luận ồn ào không ngừng vang lên.
Hai bình luận viên một nam một nữ bắt đầu lên tiếng trên sàn đấu.
Người đàn ông tên Chu Bân, người phụ nữ tên Phùng Lệ.
Bọn họ là hai bình luận viên chuyên nghiệp ở thành phố An Thành, họ đã tham gia bình luận rất nhiều trận đấu toàn quốc.
Hôm nay ở đây, họ còn có một thân phận ngầm khác.
Đó là tai mắt của nhà họ Lâm.
Lâm Thanh Châu cho mỗi người họ một triệu tệ để hoàn thành một nhiệm vụ.
Đó là phải làm tất cả những gì có thể để khán giả ủng hộ tập đoàn Lâm Thị, tạo nên bầu không khí chủ nhà.
“Không biết hôm nay hai bên sẽ ra đội hình thế nào đây?”, Chu Bân mở đầu trận đấu bằng một câu hỏi cốt lõi mà ai cũng quan tâm, điều này thổi bùng sức nóng của sân đấu.
Phùng Lệ cũng phối hợp rất ăn ý.
“Theo tôi được biết, người mà công ty đầu tư Thẩm Ký cử ra chính là thư ký kiêm vệ sĩ riêng của anh Trần Thái Nhật, còn là một cô gái chỉ cao mét sáu, tôi nghĩ anh Trần hơi coi thường đối phương rồi”.
“Đúng vậy, lần này tập đoàn Lâm Thị rất quyết tâm nên đã chọn ra một cao thủ”.
“Khán giả có thể vẫn chưa hiểu rõ trận đấu nên sau đây anh Chu sẽ giới thiệu sơ qua cho mọi người”.
“Được, tuy bây giờ là thời đại hòa bình, nhưng ngoại trừ những người bình thường như chúng ta thì các võ sĩ Hoa Hạ đều sống thành một thể, mỗi công pháp môn phái đều có sở trường riêng, bất luận là nội gia hay ngoại gia thì đều là cao thủ”.
“Trong số đó có một tổ chức bí ẩn công bố danh sách chiến lực Cửu Châu ở Giảng Võ đường tại thủ đô Yến Kinh. Có thể nói, về mặt chiến đấu, danh sách này là uy tín nhất”.
Phùng Lệ gật đầu, bổ sung thêm: “Đúng vậy, quan trọng hơn là danh sách này đã chính thức được công nhận! Một trong những bằng chứng là quân đội đã ưu tiên tuyển chọn nhân tài từ danh sách này”.
“Toàn bộ danh sách được chia thành mười hai cấp bậc, từ thấp đến cao là từ hạng một đến hạng chín, hiện có ba cấp đang bỏ trống đó là cấp Minh, cấp Long và cấp Thần!”
“Tuy có nhiều cấp bậc nhưng theo thống kê danh sách thì số võ sĩ được vào danh sách ở Hoa Hạ không vượt