Lạch cạch.
Chiếc tẩu thuốc trong miệng Hà Cuồng rơi xuống đất.
Cao thủ hạng bốn với mái tóc vốn đang dựng đứng, toàn thân tỏa ra sát khí, bỗng chốc rơi vào trạng thái đứng hình.
Vẻ ngạo mạn của Hà Cuồng đã biến mất, thay vào đó là sự bối rối.
Hiện giờ Trần Thái Nhật và Hà Cuồng chỉ cách nhau nửa mét, gần như giơ tay ra là có thể chạm vào nhau.
Trần Thái Nhật vẫn tỏ vẻ uể oải, hai tay đút túi quần, đứng nguyên tại chỗ.
Phì.
Anh khẽ nhổ mảnh vụn của thanh đao ra.
Hà Cuồng cứ trơ mắt ra nhìn, trong tay chỉ còn lại mẩu đao dài bằng lòng bàn tay, vẫn chưa có bất cứ phản ứng gì, nhìn chẳng khác gì một thằng ngốc.
Trần Thái Nhật hơi mất kiên nhẫn.
“Mất vũ khí thì không biết đánh nữa à?”
Câu nói này như đột nhiên đánh thức Hà Cuồng.
Cuối cùng ánh mắt hắn cũng có chút thần thái của con người, nhưng vẫn không biết phải làm thế nào.
“Mày… mày đã làm gì với đao của tao?”
“Đổi thanh khác cứng hơn đi”.
Hà Cuồng sững sờ mấy giây, sau đó trên người hắn bắt đầu xuất hiện sự thay đổi kỳ dị.
Trong mắt Trần Thái Nhật, kinh mạch và khí kình toàn thân Hà Cuồng đã có sự thay đổi về chất.
Sau khi đao bị cắn nát, khí thế của Hà Cuồng bỗng tăng lên.
Vẻ mặt hắn đầy ngạc nhiên và vui mừng, khuôn mặt lại tỏ vẻ kiêu ngạo, hắn đứng dậy.
“Ha ha ha! Hóa ra không có đao mới đạt được người đao hợp nhất thực sự! Đúng là trời giúp ta mà!”
Khí kình trên người Hà Cuồng bắt đầu chuyển hóa.
Các khán giả ngồi gần đều có ảo giác, Hà Cuồng đứng đó cứ như một thanh đao đang dần tuốt vỏ, vô cùng sắc bén.
Trần Thái Nhật vẫn tỏ vẻ dửng dưng.
“Đột phá thì đột phá, đừng lằng nhằng nữa, ra tay đi”.
Hà Cuồng lắc đầu, lớn tiếng kêu lên: “Không ngờ một trận đấu mà có được thu hoạch như vậy, từ nay về sau, mình cách vô địch thiên hạ chẳng còn xa nữa rồi!”
“Sẽ có một ngày, mình phải giẫm đạp lên cao thủ hạng năm, hạng sáu, thậm chí là cấp Thần, ha ha ha!”
Vừa nói xong, Hà Cuồng hét lớn một tiếng, coi bàn tay như đao, bổ thẳng về phía Trần Thái Nhật.
Dường như trong phạm vi năm mét xung quanh toàn là kình lực của đao tay, không thể tránh được.
Lâm Thanh Châu vừa bị đòn ra tay của Trần Thái Nhật làm cho hết hồn, khoảnh khắc này, trái tim lão suýt nữa thì ngừng đập.
Cơ hội đến rồi!
Hà Cuồng đột phá giữa trận, trạng thái hiện giờ của hắn có thể ngang với hạng năm.
Có khả năng thắng!
Các khán giả đều nín thở, không dám chớp mắt.
Cuối cùng, Trần Thái Nhật cũng ra tay.
Anh không lùi mà còn tiến, chậm rãi giơ tay phải ra, chẳng thèm nhìn đến đòn tấn công của Hà Cuồng, nhìn như tùy ý vỗ một cái lên vai hắn.
Ầm!
Hà Cuồng lún vào rồi…
Cũng như dùng búa đóng đinh, Hà Cuồng dường như bị một sức mạnh khủng khiếp nào đó giáng từ trên xuống, nện cho lún vào nền gạch của sàn đấu.
Rất sâu.
Chỉ có từ ngực trở lên, cộng thêm cái đầu đỏ rực là lộ khỏi mặt đất.
Cánh tay vốn đang vung lên, bởi vì bị kẹt trong gạch, tư thế hiện giờ rất vặn vẹo, hơi giống hành lễ, trông chẳng ra sao.
Ồ.
Các khán giả trong nhà thi đấu đều bùng nổ.
“Mẹ kiếp! Vừa nãy tôi còn tưởng Hà Cuồng sẽ bổ chết Trần Thái Nhật chứ!”
“Sao lại… bị ấn lún xuống đất thế kia?”
“Bị máy thủy áp nện xuống sao?”
“Có rút ra được không vậy?”
“Hà Cuồng bại trận rồi!”
Lâm Thanh Châu bỗng cảm thấy hình như mình bị lên cơn đau tim.
Lên voi xuống chó quá nhanh, tim ông ta không chịu đựng nổi.
Chuyện gì thế này?
Tốt xấu gì Hà Cuồng cũng là cao thủ cấp bốn, đã đạt đến cảnh giới người đao hợp nhất.
Ra trận đột phá lại càng có thiên phú hơn người, mắt thấy sắp bổ Trần Thái Nhật ra làm đôi!
Thế mà Trần Thái Nhật chỉ dùng một chiêu đã ấn hắn xuống đất.
Không đúng, là ấn thẳng thành một cái lỗ.
Trận đấu sống còn giữa các võ sĩ, tại sao đến lượt Trần Thái Nhật lại trở nên áp đảo như vậy?
Lâm Thanh Châu không thể nào hiểu được.
Hà Cuồng cố gắng ngẩng cổ khỏi mặt đất, nhìn từ dưới lên, ánh mắt tuyệt vọng nhìn thẳng vào Trần Thái Nhật đang đứng trên cao đánh giá hắn.
“Vô địch thiên hạ? Bây giờ anh có thể nói là vô địch dưới đất rồi”.
Bình luận viên Chu Bân ở bên cạnh há hốc miệng, vẻ mặt do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục thực hiện trách nhiệm bình luận trận đấu của mình.
“Trận thứ ba, Trần Thái Nhật thắng! Người giành chiến thắng cuối cùng là công ty đầu tư Thẩm Ký!”
Ồ!
Cùng với tiếng bàn tán ồn ào, không khí của nhà thi đấu cũng trở nên sôi nổi.
“Lần này nhà họ Lâm mất nhiều máu rồi! Cứ thế mất bốn tỷ cho nhà họ Thẩm!”
“Kết quả này đúng là bất ngờ, nhìn Trần Thái Nhật có vẻ như đang đùa với nhà họ Lâm ấy, chứ anh ta mà ra trận từ đầu thì chẳng có gì phải đánh nữa!”
“Hà Cuồng hạng bốn mà bại trận trong tích