Tòa tháp đôi Dương Thiên xứng danh là một công trình kiến trúc tiêu biểu của tỉnh Trung Châu, phong cách trang trí tổng thể xa hoa, bên trong dùng pha lê, mạ vàng, nguy nga tráng lệ.
Sảnh tiệc của tập đoàn Dương Thị có thể phục vụ hàng nghìn người dùng bữa cùng lúc, nhưng gia chủ vốn là những người có tầm cỡ, tất nhiên sẽ vui vẻ thưởng thức rượu ở phòng bao xa xỉ cạnh sảnh lớn.
Năm gia chủ cùng hai đàn em sau lưng, bên cạnh còn có năm, sáu vệ sĩ bảo vệ mọi lúc mọi nơi, đứng sau Dương Vệ Đông là Dương Hồng và Dương Hưng.
Ở nơi này, người duy nhất tương đối nổi bật là Trần Thái Nhật.
Theo lý mà nói, bàn của hiệp hội doanh nghiệp năm tỉnh, đáng lẽ chỉ có năm gia tộc có thực lực mạnh nhất mới có thể ngồi vào.
Nhưng không hiểu Dương Vệ Đông nghĩ thế nào mà đại diện của thành phố An Thành nhỏ bé cũng xếp vào phòng bao, ngồi cùng bàn, ngang hàng với mấy gia chủ có máu mặt.
Trần Thái Nhật thản nhiên nâng chén, nếm thử trà Mao Tiêm Trung Châu hảo hạng, hoàn toàn phớt lờ lời chỉ trỏ bàn tán của đám người tỉnh khác.
Năm vị gia chủ đang cùng nhau lời qua chén lại có lẽ không hề để tâm đến người tới từ một “địa phương nhỏ” như Trần Thái Nhật, vì vậy gia chủ bốn nhà khác hoàn toàn không có ý định giao thiệp với anh.
Khung cảnh lúc này vô cùng kỳ dị.
Đột nhiên Trần Thái Nhật phát hiện một ánh nhìn khác lạ, nhìn thẳng vào anh, không hề che giấu.
Ngẩng đầu lên nhìn, anh thấy một đôi mắt quyến rũ nhưng không lẳng lơ, long lanh rực rỡ, tựa như những ngôi sao đang ở gần ngay trước mặt.
Hoàng Thanh Uyển vô cùng tò mò, hoàn toàn không để ý đến tâm trạng của mấy chàng trai trẻ xung quanh, ngay khi bước vào phòng bao, cô ta đứng bên cạnh ông nội, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật khẽ cười: “Cô Hoàng, mặt tôi có chữ à?”
Phụt.
Hoàng Thanh Uyển bật cười, từ tốn che miệng: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy, anh chẳng giống đi tham gia hiệp hội doanh nghiệp gì cả, giống như đang đi du lịch hơn”.
Trần Thái Nhật khẽ lắc đầu: “Vốn dĩ tôi đến thành phố Minh Dương để tham gia cuộc họp của hiệp hội doanh nghiệp, điều tôi mong đợi là nhân tài kiệt xuất tụ họp, các nhân tài của tập đoàn lớn gặp nhau”.
Trần Thái Nhật thở dài, thay đổi giọng điệu.
“Chỉ có điều, cuộc quy tụ của những gia đình quyền lực nhất năm tỉnh, cuối cùng xem ra chẳng có lấy một thứ gì mang lại tính thử thách với tôi, về điểm này, tôi cảm thấy việc An Thành trở thành thành phố số một cả nước, không còn xa nữa rồi”.
Xoảng!
Ly rượu trong tay Dương Hồng rơi thẳng xuống đất, vỡ nát.
Cả căn phòng im lặng, ngay cả mấy ông trùm đứng đầu năm tỉnh đang vui vẻ uống rượu trò chuyện, ra vẻ thân thiết đều nhìn Trần Thái Nhật bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.
Tên này từ trên trời rơi xuống à, đến đây mặt dày chém gió thế sao?
Dương Hưng ngồi bên cạnh nổi giận đùng đùng, chỉ vào Trần Thái Nhật, khinh thường nói: “Một kẻ lưu manh ở nơi nhỏ bé cấp thành phố như cậu mà lại dám la lối ở bữa tiệc do nhà họ Dương chúng tôi tổ chức, cậu xem nhà họ Dương chúng tôi không có ai đấy à?”
Gương mặt Trần Thái Nhật mang theo biểu cảm chân thành, gật đầu.
“Phải đó”.
Xoạt!
Ngoại trừ Dương Hồng, năm, sáu vệ sĩ nhà họ Dương ở bên cạnh đồng loạt đứng bật dậy, khí thế hùng hổ, trừng mắt với Trần Thái Nhật
Mặt Dương Hồng tái mét, vội vàng đứng dậy: “Ngồi hết xuống, ngồi hết xuống đi, đều là người Trung Châu sao lại gây sự với nhau”.
Thấy Dương Hồng đang hòa giải, Dương Hưng - kẻ luôn tự cho mình là chủ nhân nhà họ Dương lập tức xoay họng súng.
“Dương Hồng! Cậu xem cậu làm được chuyện tốt gì đi! Hôm nay có năm gia tộc lớn ở đây mà cậu lại gọi một kẻ lố lăng từ bên ngoài đến, còn bảo là đồng hương Trung Châu, thật khiến nhà họ Dương chúng ta mất mặt!”
Một tay hắn chỉ vào Trần Thái Nhật, giọng điệu chế nhạo.
“Cậu căn bản không có tư cách ngồi ở bàn này, ra ngoài ngay lập tức! Nể tình cậu là đồng hương Trung Châu, dưới tầng hầm có cơm hộp phát miễn phí tại nhà ăn, nhận xong thì mau chóng cút về quê đi!”
Nghe những lời này, tất cả đều sửng sốt.
Vẻ mặt Dương Vệ Đông phức tạp, hơi nheo mắt, không hề lên tiếng, chỉ âm thầm chăm chú quan sát Trần Thái Nhật như thể muốn xem phản ứng của người đến từ An Thành này.
Trong số các ông trùm của bốn tỉnh khác, Lâu Địch tự cao tự đại, bày ra dáng vẻ con kiến làm sao so được với con voi, con rồng.
Phó Vân Đào và Nghiêm Xung vừa đến đã tình cờ thấy cảnh mấy người Trung Châu tranh chấp nội bộ, khoanh tay trước ngực, chờ xem kịch hay.
Hoàng Thừa chống gậy ngồi tại chỗ, âm thầm mỉm cười quan sát, Hoàng Thanh Uyển ở sau lưng cũng trưng ra vẻ mặt mong ngóng, hoàn toàn là dáng vẻ không sợ thiên hạ đại loạn.
Phùng Linh Nguyệt đứng phía sau nheo mắt, tay vô thức chạm vào con dao