"Tên này." Nhìn theo bóng lưng người nọ, miệng anh ta há to, thẫn thờ ngồi sụp trên mặt đất, tựa như một vũng bùn nhão.
Người được nhiều đại nhân vật như vậy ra đón, cả Việt Nam chỉ có một người.
Advertisement
"Khó trách tôi cảm thấy bóng lưng anh ta thật quen." Trong đầu người đàn ông ong ong như sấm nổ, nhưng trong lòng lại thấy may mắn, may mắn vừa rồi bản thân không nói ra lời gì quá đáng, nếu không lúc này e là anh ta đã chết rồi.
Advertisement
Đường Tuấn không chấp nhặt chuyện trên máy bay làm gì. Lúc này, Long Vương tự mình dẫn đường, anh ta lại tiến vào căn cứ bí mật của Nghịch Luân một lần nữa.
"Đường Tuấn, lần này anh lập công lớn cho đất nước. Trải qua trận chiến này, cả châu Á không còn ai dám tùy ý khiêu chiến với sự uy nghiêm của Việt Nam nữa. Ngay cả mấy đại nhân vật phía trên cũng có vẻ rất vừa lòng với biểu hiện của cậu, có ý để cậu nhận một hàm trong quân đội, chức vị tối thiểu sẽ là cấp bậc thiếu tướng.” Long Vương với với anh trên đường đi.
Một năm nay, trời đất thay đổi rất nhiều, thiên tài võ đạo các quốc gia như măng mọc sau mưa. Nhưng sau khi Việt Nam trải qua trận chiến Thần Nông Giá đã tổn hại rất nhiều cao thủ, có thể nói là đang tiến vào thời kì giáp hạt thiếu thốn nhân tài, bị rất nhiều quốc gia nhòm ngó. Bằng không dựa vào quốc lực Việt Nam thì mình Liễu Mộc Thanh sao dám sinh ra suy nghĩ ngông cuồng như thế, dám đứng ra khiêu chiến giới võ đạo của một nước. Mà bây giờ, Đường Tuấn khiến giới võ đạo Nhật Bản bị thương vài chục năm cũng giúp Việt Nam giảm bớt rất nhiều áp lực, gánh nặng trên người Long Vương cũng nhẹ hơn. Công lao cỡ này, phong hàm tướng cũng là chuyện bình thường.
Đường Tuấn nghe vậy lại lắc đầu, nói: "Anh từ chối giúp tôi, tôi không có ý định đi nhậm chức trong quân đội.”
Long Vương hơi giật mình, nhưng nghĩ lại thì cũng không bất ngờ: "Cũng đúng, với thiên phú của cậu thì thành tựu trong tương lai ở võ đạo còn xa hơn nữa. Một khi nhậm chức trong quân đội lại có tác dụng
ngược, sẽ khiến cậu không tập trung vào một chuyện, ảnh hưởng đến tiến độ nhiều hơn.”
Đường Tuấn cười cười, cũng không giải thích nhiều, nhưng trong ánh mắt anh lại chứa đầy sự nặng nề.
Nhật Bản không phải là thứ mà anh lo lắng. Theo như lời Thủy Dị thì năm năm sau sẽ có người tu hành ngoài hành tinh tới Địa Cầu, trong đó thậm chí còn có siêu cấp cường giả cảnh giới Hóa Thần. Đừng nói là bậc tướng, đến lúc đó ngay cả tổng thống một nước cũng phải đối mặt với đại họa.
"Nhất định phải có được lực lượng đối chọi được với Hóa Thần trong vòng năm năm." Đường Tuấn siết chặt tay, ánh mắt nghiêm túc.
Chỉ khi anh đủ mạnh mới có thể bảo vệ những người bên cạnh.
Một lát sau, mấy người bước đến một gian phòng nằm sâu trong Nghịch Luân. Căn phòng rất lớn, có hai người đang bị Thanh Liên và mấy thành viên Nghịch Luân khác khống chế.
"Chà, quý ông Samite, chúng ta lại gặp lại nhau rồi." Nhìn thấy hai người đó, Đường Tuấn mỉm cười chào hỏi.
Hai người này là đặc phái viên của Ấn Độ và Hàn Quốc Sammit và Kim Minh Nhật. Lúc này, Samite không còn vểnh mặt coi khinh tất cả như trước nữa, hiện giờ ông ta vô cùng chật vật, như xác sống vậy.
"Sau khi tin tức của cậu ở Nhật Bản truyền ra, hai nước kia cũng đã đưa hai vị đặc sứ này đến Việt Nam, nói là cậu muốn xử lí họ thế nào cũng được. Còn nói chuyện của Sato Hida, bọn họ không biết gì hết, tất cả đều do hai người này làm ra.”
Long Vương cười cười, nói: "Bọn họ sợ cậu trả thù nên còn liên tục ra hơn mười chính sách ưu đãi đối với Việt Nam, tỏ vẻ giao hảo với Việt Nam. Cậu bây giờ, thật sự là một người chống lại cả một quốc gia đấy.”