"Công chúa, người đó là ai?" U Minh nhị lão đánh giá Đường Tuấn một chút.
Long Diên liếc mắt nhìn Đường Tuấn tựa như đang có điều suy nghĩ, lại khoát tay áo để cho U Minh nhị lão rời đi trước.
"Không ngờ cậu có thể giết chết một Huyền giáp vệ, nhìn dáng vẻ hẳn là tu luyện công pháp rất khá."
Advertisement
Long Diên đánh giá cao Đường Tuấn một chút, chợt thấp giọng nói: "Có điều cậu phải cẩn thận Huyền giáp vệ trả thù, nhìn dáng vẻ của cậu, tu vi cao nhất gần đạt đến Nguyên Đan trung kỳ. Làm tán tu thì chút tu vi ấy đã xem như là rất tốt, nhưng đối với Huyền giáp vệ mà nói thì còn lâu mới đáng để vào mắt. Vừa nãy nếu ta đến chậm một bước thì cậu sợ rằng đã bị đối phương làm cho trọng thương."
Advertisement
Long Diên dừng lại một chút mới nói tiếp: "Nếu như ta đoán không sai, người vừa nãy chắc hẳn là Huyền Thất, xếp hạng thấp ở trong Huyền giáp vệ. Nếu hôm nay cử ra cao thủ từ Huyền Tam trở lên thì chỉ sợ cậu hiện tại đã chết rồi."
"Vậy công chúa cảm thấy ta nên làm gì đây?" Thấy Long Diên nói một hồi lâu như vậy, Đường Tuấn sao có thể không biết đối phương còn có những suy tính khác.
Con ngươi của Long Diên đảo một vòng, ánh mắt quyến rũ nhìn về phía Đường Tuấn, ánh mắt lưu chuyển vậy mà lộ ra ba phần nhu tình, đôi môi anh đào hé mở: "Ta có một biện pháp chẳng những làm có cậu có thể không cần lo lắng quốc sư trả thù, mà còn tương lai nói không chừng ngay cả ta cũng phải dựa cả vào cậu."
Đường Tuấn cố ý lộ ra vẻ mặt cảm thấy hứng thú.
Trong mắt Long Diên lóe ra nụ cười như ý nói: "Mấy ngày nữa bốn trưởng lão Thiên Huyền Tông sẽ đi đến nước Long Huyết, chuyến này của ông ta là để mang Trần Xuân Du trở về tông môn, nước Long Huyết của ta tương tự cũng có thể cho cậu một danh ngạch. Chỉ cần cậu gia nhập Thiên Huyền Tông, lấy thiên phú của cậu nhất định sẽ nhanh chóng có thể nổi bật hơn mọi người, đến lúc đó Huyền Giáp Vệ nhỏ nhoi căn bản không phải
là đối thủ của cậu."
"Công chúa thật sự đồng ý đem danh ngạch đó cho ta?" Đường Tuấn nghi ngờ.
"Đương nhiên. Lẽ nào cậu không tin ta sao?" Long Diên biểu hiện ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, dường như rất đau lòng.
"Đã như vậy thì tôi đồng ý." Đường Tuấn dáng vẻ như thanh niên sung mãnh không sợ bất cứ điều gì.
Long Diên nhất thời vui vẻ ra mặt nói: "Vậy thì ta chúc mừng cậu trước."
Đường Tuấn bỗng nhiên nói: "Công chúa, cô có nguyên thạch không?"
Long Diên ngẩn ra.
Cô quả thật là có nguyên thạch, nhưng cái này lúc bản thân cô tu luyện đều cần dùng đến. Mặc dù là trưởng công chúa của nước Long Huyết nhưng cô cũng không có bao nhiêu nguyên thạch.
"Có một ít." Long Diên gật đầu.
Đường Tuấn trong phút chốc lộ ra ý cười toan tính.
Một lát sau Long Diên mang vẻ mặt đau lòng đi ra khỏi sân mà trong tay Đường Tuấn vậy mà có thêm mấy chục khối nguyên thạch. Lý do của Đường Tuấn rất đơn giản, trên người anh mang thương tích đến lúc đó không phát huy ra được thực lực sẽ không được tuyển vào Thiên Huyền Tông. Long Diên ngay cả lời từ chối cũng không nói ra được.
Đường Tuấn nhìn nguyên thạch trong tay, nụ cười trên mặt càng nồng đậm: "Có số nguyên thạch này chắc hẳn tôi có thể khôi phục được một phần mười thực lực."
"Công chúa, danh ngạch vào Huyền Thiên Tông không phải đã cho Trần Xuân Du sao?" Bên trong phủ công chúa, U Minh nhị lão hỏi.
Long Diên cười lạnh nói: "Vậy thì sao? Đến lúc đó tìm cơ hội để cậu ta giao đấu với Trần Xuân Du ở ngay trước mặt bốn vị trưởng lão của Thiên Huyền Tông, nếu như thắng thì cậu ta nhất định sẽ mang ơn ta. Nếu như thua thì cậu ta không phải đã giết chết Huyền Giáp Vệ sao? Vậy coi như cũng đã cho phủ quốc sư cái ân tình."