Uỳnh!
Chấn động lần này còn mãnh liệt hơn so với lần công kích của Triệu Thanh Sơn trước đó, sắc mặt của Đồ Yên Nhi nhất thời trở nên trắng bệch, đến nỗi lùi về vài bước.
Ầm Ầm.
Advertisement
Màn chắn bảy màu nứt ra để lại một lỗ hổng, sau đó vỡ vụn ra.
Từ Linh Anh cầm cây giáo ngắn bằng đồng thau, sắc mặt bình tĩnh, đường như đang giải quyết một việc nhỏ không đáng kể: "Chỉ khi nắm chắc được sức mạnh, mới có quyền được lên tiếng hay lựa chọn."
Advertisement
"Đúng vậy, tôi cũng thấy vậy đấy." Một giọng nói vang lên ngay sau đó.
Đường Tuấn đỡ lấy bả vai Đồ Yên Nhi, giúp cho cơ thể cô ổn định hơn, sau đó từ từ đứng dậy.
Soạt.
Từ Linh Anh cầm cây giáo ngắn bằng đồng thau chỉ về phía Đường Tuấn, cười khẩy nói: "Núp sau một cô gái, đây là sức mạnh của anh sao? Không có đầy tớ cảnh giới Nguyên Anh kia, anh chẳng là gì khi đứng trước mặt tôi cả! Anh vốn dĩ không biết cái gì gọi là sức mạnh?"
"Đường Tuấn đủ rồi!"
Âm Thư Vũ quát khẽ rồi nói: "Đây không phải là nơi anh có thể làm loạn, ngoan ngoãn lui ra ngoài cho tôi! Nếu không tôi sẽ kích hoạt Tiêu Dao Trùng Cổ, anh biết kết cục rồi đấy."
Đường Tuấn giống như chẳng nghe thấy gì.
Sắc mặt Âm Thư Vũ khó coi, Pháp Quyết xuất hiện trong lòng bàn tay, muốn kích hoạt Tiêu Dao Trùng Cổ cắn nuốt nguyên đan của Đường Tuấn. Bất luận cô ta có tác động như thế nào đi nữa, Đường Tuấn đều không có phản ứng gì. Lúc này cô ta cuối cùng cũng hiểu ra: "Thì ra anh đã sớm phá huỷ Tiêu Dao Trùng Cổ, chả
trách lại đám ngạo mạn như thế!"
Sắc mặt Âm Thư Vũ khó coi, cảm giác tính kế thất bại trong lòng làm cho cô ta có chút tức giận.
"Cho dù không có Tiêu Dao Trùng Cổ, kết cục vẫn chỉ có một. đám chống đối Từ Linh Anh, anh không biết chữ chết viết như thế nào à?" Âm Thư Vũ thầm nghĩ.
"Sức mạnh! Ha ha ha!"
Từ Linh Anh đột nhiên cười phá lên: "Cậu có biết thế nào là sức mạnh không? Không, cậu vốn dĩ không hiểu được!"
"Văn thứ nhất, sáng!"
"Văn thứ hai, sáng!"
"Văn thứ ba, sáng!"
"Văn thứ tư, sáng!"
Thuận theo từng chữ mà Từ Linh Anh hô lên, trên nguyên đan của anh ta bốn đạo thần văn lần lượt sáng lên từng đạo một, lóe lên những tia sáng bóng kỳ ảo.
"Bốn đạo thần văn!"
Âm Thư Vũ cảm thấy nặng nề trong lòng, vốn đĩ cho rằng những năm qua bản thân đã cố gắng rất nhiều rồi, có thể vượt qua Từ Linh Anh, không ngờ sự chênh lệch ngược lại càng lúc càng lớn hơn. Toàn bộ tài nguyên của nhà họ Âm đồn tích vào cô, mới có thể làm cô hội tụ được ba văn. Về phần bốn văn, nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
"Không phải bốn đạo thần văn, là ngũ đạo." Âm thanh run rẩy của Triệu Thanh Sơn vang lên bên cạnh.
Âm Thư Vũ định thần nhìn lại, bất giác giật mình.