Xung quanh cô ấy, vậy mà đều là xác của những con cá chép dày đặc, nội tạng, xương cốt và máu tươi hoà lẫn với dịch nhầy, còn có mùi cá tanh nồng nặc, toả ra ra một mùi hương không thể nào hình dung được. Chỉ ngửi một chút, cũng có thể nôn ra, nhưng cô gái lại giống như không hề cảm nhận được điều đó.
"Vân Minh, quả nhiên cô vẫn liều mạng tu hành như vậy." Lúc này, một giọng nói truyền tới từ ven bờ hồ.
Advertisement
Phục Lạc Dương chân đạp nước hồ, nhẹ nhàng đáp xuống bên trong mái đình. Bà ta nhìn xác của những con cá chép đầy dưới đất, lông mày khẽ nhíu lại một cái nhưng người khác không thể phát hiện ra, tay áo vung lên, những xác cá dày đặc bị bà ta dọn dẹp sạch sẽ.
Advertisement
"Vân Minh, nếu cô muốn làm thí nghiệm, Nguyệt Cốc của tôi cũng có không ít người hầu đầy tớ, cô tùy tiện tìm một vài người làm thí nghiệm, chẳng phải là tốt hơn sao." Phục Lạc Dương mở miệng nói.
Cố Vân Minh lắc đầu: "Chỉ là tâm huyết dâng trào thôi. Dược nô, nhà họ Cố tôi có rất nhiều, không cần phải làm phiền đến phó cốc chủ."
Đối với sự từ chối của cô gái, Phục Lạc Dương cũng không để ý. Nhìn những sợi tơ pháp lực lít nha lít nhít trên đầu ngón tay của Cố Vân Minh, sắc mặt của Phục Lạc Dương thay đổi, hỏi: "Cô đã bước vào Bách Cảnh rồi?"
Cố Vân Minh khẽ cười một tiếng, những sợi tơ pháp lực kia chui vào trong cơ thể, trong chớp mắt biến mất một cách sạch sẽ: "Mới đột phá hai ngày trước."
Trong lòng của Phục Lạc Dương chấn động.
Nhà họ Cố là đan y thế gia, tham gia vào hai ngành nghề là luyện đan và y thuật. Dường như mỗi một người của nhà họ Cố, đều là những y sư tiếng tăm lừng lẫy. Còn công pháp của nhà họ Cố, chính là ngưng thực pháp lực thành những thứ giống như sợi tơ nhỏ, những sợi tơ này sử dụng bí thuật của nhà họ Cố để phối hợp với các loại năng lực thần kỳ khác nhau, có thể cứu người, cũng có thể giết người. Khống Tâm Thần Thông của Lăng Hồng Lam chẳng qua chỉ là một loại trong số đó.
Mà cảnh giới công pháp của nhà họ Cố phân chia, cũng là dựa vào số lượng sợi tơ pháp lực hoá ra bao nhiêu để làm
căn cứ chủ yếu, chia làm Cá Cảnh, Thập Cảnh, Bách Cảnh, Thiên Cảnh và Vạn Cảnh.
Đừng tưởng rằng ngưng thực một sợi tơ pháp lực rất đơn giản, thật ra rất khó. Đầu tiên phải có một sự hiểu biết đầy đủ đối với chất lượng và số lượng về pháp lực của bản thân, sau đó không ngừng nén pháp lực, để nó có thể vừa cứng rắn vừa mềm mại, cuối cùng còn phải đạt tới sự khống chế hoàn hảo đối với mỗi sợi tơ pháp lực, như cánh tay để sai sử.
Phần lớn học trò trẻ tuổi của nhà họ Cố đều ở Cá Cảnh và Thập Cảnh, ngoại trừ Cố Vân Minh ra, tối đa cũng chỉ ngưng luyện ra hơn ba mươi sợi tơ pháp lực.
Còn Bách Cảnh, là một ngưỡng cửa lớn, có thể ngưng thực pháp lực hùng hậu thành ít nhất một trăm sợi tơ pháp lực, và khống chế một cách hoàn hảo. Ở nhà họ Cố, muốn đạt tới cảnh giới này, cơ bản đều là những trưởng lão có cảnh giới Nguyên Anh sống ít nhất trăm năm. Còn Cố Vân Minh, nếu bà ta nhớ không lầm, có lẽ là mới bốn mươi tuổi thôi. Trong những người bình thường ở tuổi này đã xem là rất lớn rồi, nhưng trong những người tu hành, chỉ có thể coi là tuổi trẻ.
"Không hổ là thiên tài yêu nghiệt nhất của nhà họ Cố mà." Trong lòng Phục Lạc Dương cảm thán nói.
"Phó cốc chủ, bà đến tìm tôi có chuyện gì không?" Cố Vân Minh khịt mũi một cái, giọng nói không có chút dao động nào, giống như chuyện cô ấy đột phá Bách Cảnh là điều đương nhiên.
Phục Lạc Dương hơi bình tĩnh tâm trạng một chút: "Lăng Hồng Lam chết rồi."
"Ai giết vậy?" Cố Vân Minh hỏi.
Phục Lạc Dương lắc đầu, nói: "Tạm thời vẫn chưa rõ lắm, tôi sai cô ta đến Man Uyên Thành, thăm hỏi Linh Anh một chút, không ngờ là ngay vừa nãy, ngọc bài sinh mệnh của cô ta vỡ vụn rồi."