Chúc Anh Hưng khẽ nhíu mày, trưởng lão phải ra đi có quan hệ với bà ta khá ổn, nếu không cho đối phương đi, về sau bản thân mình tranh cử vị trí tông chủ, chẳng may đối phương không ủng hộ bà ta, thế thì tất cả cố gắng trước đây của bà ta đều trở thành uống phí. Còn chuyện của vị trưởng lão này, bà ta cũng có chút hiểu biết, dường như là việc làm ăn của gia tộc có xung đột với người ta.
“Được rồi, vậy ông đi nhanh về nhanh, hẳn là sẽ không trùng hợp tới mức như vậy đây.” Chúc Anh Hưng trầm ngâm một hồi, cuối cùng nói với vị trưởng lão kia.
Advertisement
Sắc mặt vị trưởng lão lộ ra vui mừng, nói: “Vậy gia cố khóa Ngư Long đành phải làm phiền bốn người các vị vậy.”
Advertisement
Nói xong, vị trưởng lão hóa thành một luồng ánh sáng rời khỏi Độc Tông. Vậy mà có người lại dám động vào sản nghiệp của gia tộc ông ta, xem ra lần này ông ta phải dạy dỗ đối phương đàng hoàng mới được.
“Chúc trưởng lão, ông.” Có trưởng lão khó hiểu nói, đó dù sao cũng là đệ tử của mình, sao có thể để nó tùy tiện như thế được.
Chúc Anh Hưng vẫy vẫy tay, nói: “Một cái khóa Ngư Long mà thôi, tôi không tin còn làm không nổi. Nếu lần này Yên Nhi còn không vượt qua được, thì đó chính là số mệnh của nó rồi.”
Những trưởng lão khác nghe vậy, trong lòng ngay lập tức lạnh ngắt.
Sau khi Đồ Yên Nhi rời khỏi đại điện, cứ một người đi tới chỗ ở tạm thời Độc Tông sắp xếp cho Đường Tuấn.
Đây là một tòa nhà nhỏ của Độc Tông, ngày thường dùng để tiếp đón một vài khách khứa cấp bậc thấp. Trong sân, Đường Tuấn đang uống trà, Thủy Thanh Lam đứng đó, cô người hầu kia đang ở trong phòng, cầm bút, không biết đang vẽ cái gì.
“Yên Nhi, hội nghị nội tông họp xong rồi sao?” Đường Tuấn nhìn thấy Đồ Yên Nhi, hỏi.
Đồ Yên Nhi nhìn có vẻ thất hồn lạc phách, bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi: “Anh Đường, anh thực sự chỉ có sáu văn thôi sao”
Trong lòng cô ta còn ôm một chút ảo tưởng, có lẽ nguyên đan chín
văn của bản thân mình thực sự có liên quan đến anh Đường, cho dù chỉ là một chút xíu cũng được. Đường Tuấn nao nao, chợt lắc lắc đầu, nói: “Nguyên đan của anh thực sự chỉ có sáu văn, đã làm em thất vọng rồi.”
Nghe được lời này, khuôn mặt đẹp của Đồ Yên Nhi tái nhợt, cơ thể mềm mại run nhè nhè, ngơ ngẩn nhìn Đường Tuấn, chừng mười mấy giây sau cô ta mới thu lại tầm mắt lại, trở nên vô cùng bình tĩnh, nói: “Anh Đường, trước mắt anh cứ ở đây trước đi, em muốn tham gia đại hội thăng cấp rồi, nếu anh Đường có muốn đi thì có thể đồng hành.”
Nói xong, Đồ Yên Nhi xoay người rời đi, trên mặt toàn là vẻ thất vọng.
“Vì sao anh không nói cho cô ấy?” Cố Vân Minh không biết đi tới sau lưng Đường Tuấn từ lúc nào, mày liễu nhíu lại, khó hiểu hỏi.
“Nói cho em ấy cái gì? Nói cho em ấy, nếu không có tôi, em ấy sẽ không có nguyên đan chín văn à?” Đường Tuấn nói.
“Nhưng mà đúng là thế thật, với tư chất này của em ấy, đừng nói chín văn, ngay cả năm văn cũng còn miễn cưỡng.” Cố Vân Minh nói. Nếu nói, mấy ngày trước cô ấy còn hoài nghi và oán hận với Đường Tuấn thì bây giờ chỉ còn lại sự bộ phục và khó hiểu. Suy nghĩ trong lòng Cố Vân Minh vừa động, nguyên đan hiện lên,phía trên khắc chín đường thần văn.
Hai ngày nay, Đường Tuấn tiện tay chỉ bảo chút ít đã giải khai rất nhiều nghi vấn trong quá trình tu luyện của cô ấy, cũng bởi vì vậy mà cô ấy có thể ngưng tụ được chín văn. Hơn nữa, điều làm cô ấy khiếp sợ chính là, dựa theo lời của Đường Tuấn, chín văn còn không phải là cực hạn của cô ấy. Điều này không phải cùng hướng với những gì mà cô ấy nghiên cứu trước đây sao?