Chiến Thần Thánh Y

Chương 1817


trước sau

“Anh Đường, như vậy hình như không tốt lắm.” Đồ Yên Nhi hỏi.  

Đường Tuấn xoa xoa cái đầu nhỏ của Đồ Yên Nhi, đáp lại: “Sức mạnh, cũng không phải để trưng bày.”  

Trước khi đột phá, không có ai trong Độc Tông là đối thủ của anh. Hiện tại anh đã đột phá Thiên Nguyên chi lực, thậm chí chỉ cần dùng một phần mười sức mạnh, cũng có thể càn quét Độc Tông.  

Anh nội coi Nguyên Đan.  

Bên trên Nguyên Đan, có ba mươi ba Đạo Thần văn đạt tới Đại Thừa trung cấp, một đạo thần văn đạt đến Đại Thừa viên mãn. Bây giờ pháp lực của anh đã hoàn toàn đột phá giới hạn Thiên Nguyên, có thể chân chính sánh ngang với Cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao.  

Mấy người vừa mới chuẩn bị xuống thuyền, đã nghe được một giọng nói giận dữ vang lên: “Dám đả thương học trò Độc Tông của ta, ai cho ngươi lá gan!”  

Một thân ảnh từ đầu thuyền mạnh mẽ phóng tới, khí thế hùng hồn lan ra, ngay cả Đồ Yên Nhi cũng lui về sau mấy bước.  

Advertisement

“Sư phó.” Đồ Yên Nhi nhìn thấy người tới, gương mặt xinh đẹp biến đổi.  

Người tới chính là sư phụ của cô Chúc Anh Hưng.

Sau lưng Chúc Anh Hưng, trên mặt Trần Bằng và mấy tên học trò mang theo một nụ cười lạnh. Gương mặt Trần Bằng đã khôi phục bình thường, nhưng vẫn còn hơi sưng đỏ, bàn tay gã ở trên cổ nhẹ nhàng xoẹt qua một đường, trong mắt hiện lên sát ý, miệng khẽ nhúc nhích, trầm mặc nói: “Ngươi chờ chết đi.”  

Chúc Anh Hưng híp mắt lại, nói: “Ta để cho cậu ở trong Độc Tông, còn để cho cậu ngồi thuyền. Cậu không biết ơn thì thôi, lại còn dám ra tay đối với học trò trong Độc Tông của ta, cậu cho rằng Độc Tông ta không làm gì được cậu ư?”  

“Sư phó, chuyện này không phải là lỗi của anh Đường.” Đồ Yên Nhi đứng ra, muốn giải thích.  

Advertisement

“Yên Nhi, cô câm miệng, sư phó đang ở trước mặt, có phần của cô nói chuyện à?” Đồ Yên Như vội vàng chạy đến, thô bạo cắt ngang lời nói của Đồ Yên Nhi. Ả hung hăng trừng mắt nhìn Đồ Yên Nhi, khiển trách: “Còn không lại đây cho chị.”  

“Chị à, em.” Đồ Yên Nhi do dự.  

Đồ Yên Như không ngừng cười lạnh: “Tốt, bây giờ học được bản lĩnh rồi, ngay cả chị nói cũng không nghe.”  

Đồ Yên Nhi nghe vậy, linh động trong mắt lập tức nổi lên một tầng hơi nước, lâm vào tình thế khó xử.  

Đường Tuấn không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ do dự của Đồ Yên Nhi, vỗ vỗ vai cô, trấn an: “Em đi đi. Chỉ cần anh muốn đi, Độc Tông cũng không thể trói buộc được anh, nếu thật sự ra tay, anh có thể đánh cho bọn họ tè ra quần.”  

Hiện tại anh đã có Ngàn Nguyên chi lực, mà người mạnh nhất Độc Tông Thượng Quan Phong ngay cả trăm Nguyên chi lực cũng chưa đến vốn dĩ không phải một tên cao thủ.  

Đồ Yên Nhi “phụt” một tiếng cười. Mấy ngày nay, Đường Tuấn có bao nhiêu thực lực cô ít nhiều cũng có thể biết được một ít, lại thêm có Thủy Thạch Lam bên cạnh, lo lắng trong lòng cô lập tức giảm đi rất nhiều.  

“Vậy thì anh Đường, anh cẩn thận một chút.” Sau khi nói với Đường Tuấn một câu, Đồ Yên Nhi mới trở lại bên cạnh Đồ Yên Như.  

“Ngươi dám xúc phạm Độc Tông ta.” Bị Đường Tuấn phớt lờ, lửa giận trong mắt Chúc Anh Hưng lập tức bốc lên, phẫn nộ quát: “Quỳ xuống xin lỗi đám người Trần Bằng, làm nô lệ trong Độc Tông của ta hai mươi năm, ký kết thỏa thuận, ta có thể không giết cậu.”  

Trần Bằng ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ đắc ý.  

“Muốn tôi xin lỗi một đám rác rưởi, Chúc Anh Hưng, bà bị ngu à?” Đường Tuấn thản nhiên nói.  

Tràng gian lập tức yên tĩnh.  

“Cậu tự tìm cái chết!” Một lát sau, hơi thở của Chúc Anh Hưng tăng vọt, trong tay xuất hiện một đoàn ánh sáng màu xanh nhạt, đoàn ánh sáng phát ra âm thanh khiến cho da đầu người ta tê dại. Đoàn ánh sáng ngưng tụ, chiếu rọi lên khuôn mặt của Chúc Anh Hưng lộ ra sắc mặt xanh biếc, trông khiến người ta hết sức sợ hãi.  

“U trùng cổ! Đây là thần thông Chúc trưởng lão
bí mật tu luyện, trong tông người tu thành thuật này, không có nhiều hơn năm người!”  

“Muốn luyện thành u trùng cổ, nhất định phải thu giữ bốn mươi chín loại độc vật Cảnh giới Nguyên Đan viên mãn, dùng máu của bọn nó để tu luyện, độc vật ít nhất đều phải ngàn trảo con rết, mặt quỷ nhện cấp bậc này.”  

“Tên nhóc này chết chắc rồi.”  

Đám người Trần Bằng nhìn Đường Tuấn đầy thương hại.  

Đoàn ánh sáng hóa thành u lục sắc thất luyện, lao về phía Đường Tuấn, trong không khí tỏa ra mùi khó chịu.  

“Trùng cổ thần thông ư?”  

Đường Tuấn nhìn thất luyện, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.  

Tâm niệm anh vừa động, pháp lực trong cơ thể chấn động, từng sợi tơ pháp lực từ ngón tay thoát ra, trong chớp mắt cắm vào bên trong thất luyện. Chừng mấy trăm sợi tơ pháp lực, không đến một cái hô hấp, u lục sắc thất luyện đã bị tan rã.  

“Pháp lực Hóa Ti! Ngươi là vị tiền bối nào của gia tộc Cổ, lại cùng lão phụ nhân ta đùa kiểu này?” Chúc Anh Hưng nhìn từng sợi tơ pháp lực, sắc mặt cực kỳ khó coi. Pháp lực Hóa Ti chính là bí thuật gia tộc Cổ, có thể tu luyện đến trình độ này, gia tộc Cổ to lớn như vậy cũng không có mấy người. Bởi vậy Chúc Anh Hưng coi Đường Tuấn trở thành nhân vật quan trọng trong gia tộc Cổ.  

Đừng nói là bà, ngay cả gương mặt xinh đẹp của Cổ Vân Minh ở bên cạnh cũng tái đi, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ. Cô được xưng là thiên tài tu luyện của gia tộc Cổ, bây giờ cũng mới đạt đến giai đoạn pháp lực Hóa Ti trăm cảnh, mà Đường Tuấn chỉ lớn hơn cô mấy tuổi, lại có được pháp lực Hóa Ti đạt tới trình độ này, đã không phải thiên tài có thể hình dung được rồi.  

“Ta không phải người của gia tộc Cổ.” Một giọng nói vang lên.  

Ngay sau đó, Chúc Anh Hưng lập tức cảm nhận được một cỗ sức mạnh to lớn đánh vào trên người mình.  

Phụt.  

Chúc Anh Hưng phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở trùng xuống.  

Đường Tuấn chậm rãi thu tay về. Anh mới dùng không tới một phần mười sức mạnh, Chúc Anh Hưng đã không đỡ được, Độc Tông này quả thật quá yếu.  

Đường Tuấn nhìn về phía đám người Trần Bằng, sợi tơ pháp lực trên đầu ngón tay cũng phiêu theo gió.  

Vụt.  

Một bóng người xuất hiện ở trước mặt đám người Trần Bằng: “Độc Tông bọn ta tiếp đãi ngươi nhiều ngày như vậy, cho dù bọn họ đắc tội ngươi, nhưng cũng đã chịu trừng phạt của báo ứng, chuyện này cứ tính như vậy đi.”  

Người nọ là Thượng Quan Phong.  

Đường Tuấn suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn thu lại Pháp Lực Ti tuyến. Độc tông dù sao cũng là môn phái của Đồ Yên Nhi, anh cũng không muốn gây nháo loạn quá khó coi.  

“Miếu nhỏ Độc Tông của tôi không chứa được mấy người, xin các người rời đi.” Thượng Quan Phong nhường ra một con đường, ra lệnh đuổi người.  

“Tông chủ, chuyện này không thể cứ tính như vậy.” Chúc Anh Hưng không cam lòng nói.  

Thượng Quan Phong nhíu mày: “Chúc trưởng lão, Độc Tông là do ngươi quyết định, hay là ta quyết định.”  

Chúc Anh Hưng không nói, chỉ có thể dùng ánh mắt oán giận nhìn Đường Tuấn.  

“Anh Đường, anh thật sự phải đi à?”  

Đồ Yên Nhi bất đắc dĩ nói.  

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện