*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Viêm Kiêu nói: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tám người chúng ta liên thủ lại, ép buộc Độc Tông giao Đồ Yên Nhi ra rồi lấy m bí pháp được truyền lại của cô ta. Nếu như không giao, hừ.”
Bàn tay anh ta vỗ lên bàn, trên bàn lập tức xuất hiện dấu bàn tay lõm xuống cháy đen.
“Đến lúc đó, Thượng Nguyên Đạo Nhân vừa ra tay đã muốn diệt hết tám người chúng ta thật sao? Hoá Thần của ba môn phái cũng không phải chỉ để trưng bày, cùng lắm chờ chúng ta ép hỏi lấy được bí thuật thì cũng nên đưa cho bọn họ một phần. Mấy người hiểu không?” Viêm Kiêu cười lạnh nói.
“Nếu như cô ta không giao bí pháp thì Thái Dương Chân Hoả của Hoả Vũ Môn cũng không phải ăn chay.”
Ánh mắt của anh ta đảo qua đám người, cũng không nói chuyện.
“Nguyệt Cốc chúng tôi đồng ý.”
Advertisement
“Chùa Thiên Chúc đồng ta.”
Rất nhanh sau đó, bảy thánh tử tông môn còn lại đều đồng ý. Bí thuật chín văn có sức hấp dẫn quá lớn đối với bọn họ. Chỉ cần lấy được bí, tỷ lệ bọn họ có thể đột phá lên Hoá Thần tăng lên rất nhiều. Đến lúc đó, cho dù có phải đối mặt với Thượng Nguyên Đạo Nhân thì cũng có thể đánh một trận.”
Lúc bọn hỏi thảo luận, Viêm Kiêu đã thiết lập một cấm chế cách âm, cho nên anh ta cũng không lo lắng chuyện này bị người khác nghe được.
“Được! Vì chín văn, chúng ta uống cạn một chén.” Viêm Kiêu cười vang nói.
“Vì chín văn.”
Advertisement
“Nếu như sau này có thể đột phá lên Hoá Thần, là bọn tôi nợ anh một nhân tình này.”
Mấy người khác cũng nâng chén. Viêm Kiêu chịu chia sẻ chút tin tức này với bọn họ, tất nhiên cũng có ý tứ lợi dụng, nhưng lại có tác dụng to lớn trong con đường tu luyện. Cho nên bọn họ rất cảm kích Viêm Kiêu…
Về phần Độc Tông, tám người bọn họ cùng nhau liên thủ, quả thật không đáng để mắt tới.
“Mấy người ồn ào quá, có thể yên tĩnh một chút được không?” Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vâng lên.
Động tác uống rượu của tám người đồng loạt dừng lại, quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh kia. Chỉ thấy gần cửa sổ có một thằng niên đang nhìn về phía bọn họ, nhíu mày, tựa hồ rất không cao hứng. Mà ngồi cùng với anh ta chính là hai đệ tử kia.
“Đường Tuấn, cậu ngậm miệng lại cho tôi!”
“Bọn họ sử dụng cấm chế, cậu nghe được cái gì chứ?”
Đường Nghiêu đột nhiên mở miệng làm Dạ Tư Niên và Lộ Nguyên Quân giật mình, nghĩ muốn ngăn cản cũng không kịp.
Sử dụng cấm chế có thể ngăn người khác không nghe thấy mình nói chuyện, nhưng vẫn có thể nghe được thanh truyền từ ngoài vào.
Viêm Kiêu đột nhiên cười, tiện tay xoá bỏ cấm chế, nói: “Xem ra vừa rồi tha cho anh một lần, anh cũng không hiểu thế nào được trân quý.”
“Đường Tuấn, mau xin lỗi đi.” Trong mắt Dạ Tư Niên tràn ngập lửa giận quát.
Tên này đúng là không biết trời cao đất rộng là gì. Hôm nay mặt mũi hai người họ đã mất hết, không nghĩ tới tên này có gây thêm phiền phức cho bọn họ, cảm thấy bọn họ chưa đủ xấu hổ hay sao?
Đường Tuấn lắc đầu, không có bất kỳ động tác nào khác. Tinh thần lực của anh mạng như thế, tất nhiên một câu cấm chế của nguyên đan bảy văn không ngăn được anh. Đúng lúc
nghe được bọn họ định đối phó với Đồ Yên Nhi, anh không thể tiếp tục thờ ơ được.
“Viêm Kiên, xem ra Hoả Vũ Môn của cậu vẫn chưa đủ uy nghiêm, một tên Ngọc như anh ta cũng dám khiêu khích cậu.” Đồng Hy Nhiên thú vị nhìn Đường Tuấn nói.
Viêm Kiên dần đến gần, nhiệt độ xung quanh cũng bắt đầu dâng cao, pháp lực mở ra, mơ hồ xuất hiện nguyên đan bảy văn của anh ta. Lần này anh ta thực sự nổi giận rồi.
Nhìn xuống Đường Tuấn, Viêm Kiêu lạnh lùng nói: “Anh sẽ phải trả giá đắt vì lời mới phát ra.”
Pháp lực của anh ta tràn ra, hoá thành một con rồng lửa, muốn chụp về phía Đường Tuấn. Uy lực cuồn cuộn tưởng chừng có thể thiêu đốt mọi thứ, phát ra những âm thanh “tư tư” ghê người.
“Dừng tay.”
Cố Vân Minh biết rõ thực lực của Đường Tuấn nên không ra tay ngăn cản. Nhưng Lộ Nguyên Quân lại đứng lên, ngưng tụ một quả cầu lửa đánh về phía Viêm Kiên.
Bản thể của anh ta là hươu Hắc Viêm, cũng có sức mạnh của lửa.
“Chỉ là thú viêm, cũng dám đối đầu với Thái Dương Chân Hoả.” Nhìn thấy cầu lửa của Lộ Nguyên Quân, Viêm Kiên giễu cợt một tiếng, khinh thường mười phần.
Chỉ nghe thấy hai tiếng “bồng bồng”, cầu lửa trên tay Lộ Nguyên Quân đã bị chôn vùi, cả cánh tay anh ta bắt đầu bốc cháy, quần áo hóa thành tro, cánh tay cũng bị bỏng nghiêm trọng.
Nhưng ít nhất cũng đỡ được một chưởng kia của Viêm Kiên.
“Không biết tự lượng sức mình.” Viêm Kiên nói.
“Thái Dương Chân Hoả của Viêm Kiên đúng là càng ngày càng thuần tuý.”
“Xem ra người này cũng là một yêu thú hệ Hoả, chỉ tiếc là quá yếu, nếu không tôi còn có thể nhận nó làm thú cưỡi.”
“Viêm Kiên, tranh thủ thời gian giải quyết đi. Chúng tôi không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa.”
Bảy người khác cũng hơi nhíu mày. Bây giờ bọn họ chỉ muốn nhanh chóng có được bí thuật chín văn mà thôi.
Viêm Kiên “hừ” lạnh một tiếng, nói: “Kiếp sau, không nên nói lung tung.”
“Hô hô.”
Lại một chưởng nữa xuất hiện, cái này so với cái trước, uy lực còn mạnh hơn hai ba lần, bên trong ngọn lửa còn mang theo màu vàng kim nhàn nhạt.
Hỏa diễm vừa được tung ra, ánh lửa chiếu rọi khắp nơi, nhưng khóe miệng Đường Tuấn lại lộ ra vẻ tươi cười.
“Trình độ nguyên đan bảy văn chỉ có thế này thôi sao? Quá yếu.” Bàn tay của Đường Tuấn cũng tung ra một quả cầu lửa khác.
“Bồng.”
Cầu lửa trên tay anh vẫn tiếp tục nở rộ, khí thế vô cùng.