Chiến Thần Thánh Y

Chương 1826


trước sau

Ngô Nhất Chương lúc này mới nhìn về phía Đường Tuấn, nói: "Cậu là một người tu luyện ở cảnh giới Nguyên Anh, vậy mà ẩn giấu tu vi bắt nạt hậu bối, có thể làm ra loại chuyện như vậy đúng là không còn lời nào để nói. Chuyện ngày hôm nay xem như nể mặt Ngô Nhất Chương tôi, bỏ qua đi."  

Đường Tuấn ngay cả nguyên đan cũng không sử dụng, chỉ dựa vào sức mạnh của thân thể để đánh bại tám người liên thủ với nhau, vậy mà ở trong mắt Ngô Nhất Chương, chỉ là che giấu tu vi cao thủ của cảnh giới Nguyên Anh.  

Đường Tuấn hơi nhíu mày, khí tức của Ngô Nhất Chương ở trước mặt này khiến cho anh có cảm giác bị chèn ép. Pháp lực của hắn bây giờ đã bước vào cấp độ Thiên Nguyên, có thể nói là đỉnh cao so với cảnh giới Nguyên Anh. Nói cách khác, pháp lực của người đứng trước mặt này ít nhất cũng ở cấp bậc Thiên Nguyên.  

"Được rồi. Xem như tôi nể mặt đại sư Ngô, hôm nay sẽ tha cho mấy người bọn họ." Đường Tuấn mới đến, nên cũng không muốn gây sự chú ý.  

Trên gương mặt tuấn tú củaNgô Nhất Chương lập tức lộ ra một nụ cười tươi rói, nói: "Như vậy là tốt rồi."  

Advertisement

"Chuyện đã được giải quyết, các cô, cậu về trước đi. Còn những hư hỏng trong Lầu Tiên Sơn tôi sẽ giúp các cậu trả hết." Ngô Nhất Chương nói lời đuổi khách với mấy người Viêm Kiên.  

Đám người Viêm Kiên đành phải gật đầu đồng ý, nói với Ngô Nhất Chương mấy lời  cảm ơn, sau đó hậm hực nhìn Đường Tuấn mấy lần, sau đó mới không cam lòng đi khỏi.  

"Chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy." Vừa rời khỏi Lầu Tiên Sơn, trong mắt Viêm Kiên dần hiện lên sát ý.  

Anh ta có cảm giác, nếu như hôm nay không có Ngô Nhất Chương, chỉ sợ Đường Tuấn sẽ thật sự gi3t chết bọn họ.  

Advertisement

"Vậy phải làm sao bây giờ? Cậu không thấy đại sư Ngô đối với cậu ta rất tốt sao, chỉ sợ cậu ta có tu vi đỉnh phong trong cảnh giới Nguyên Anh, một kẻ mạnh như vậy trong tông môn chúng ta có được mấy người." Cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, là một cột mốc của cấp sức mạnh. Nhưng mấy người này ở trong tông môn, là những tồn tại đứng đầu trong thế lực cấp hai, cũng có tồn tại người ở cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, chỉ là ngày bình thường đều đóng chặt cửa, chỉ thời khắc sinh tử diệt vọng của tông môn mới ra tay.  

"Về trước đi nói chuyện này cho tông mon, tôi không tin một mình cậu ta có thể  một mình chống lại tám tông môn của chúng ta." Nguyệt Yên Nhân tức giận nói: "Vậy mà cũng khiến cho đại sư Ngô phải ra mặt, thằng nhóc này cũng thật sự quá ghê gớm."  

Đồng Hy Nhiên vô cùng đồng cảm, quơ quơ nắm tay nhỏ.  

Ngô Nhất Chương chính là chàng trai trong mơ của biết bao cô gái, hình mẫu đàn ông trưởng thành. Vậy mà các cô lại mất mặt trước đại sư Ngô như vậy, thật là quá đáng hận.  

Bên trong tầng tám Lầu Tiên Sơn, Ngô Nhất Chương vẫn chưa rời khỏi.  

Đường Tuấn nói với hai người Dạ Tư Niên: "Các cậu về trước đi, hôm khác gặp lại."  

Lúc này hai người Dạ Tư Niên vẫn còn đang chìm trong sự kinh ngạc, nhưng cũng biết hiện tại không phải lúc để hỏi. Giọng của Dạ Tư Niên vang lên: "Đường Tuấn, cậu phải cẩn thận tám tông môn kia chắc chắn sẽ trả thù. Hơn nữa tên đại sư Ngô này, tôi đã từng nghe trưởng lão trong tông nói qua, ông ta không hề hiền lành như trong truyền thuyết."  

Đường Tuấn khẽ gật đầu.  

Đợi đến khi hai người Dạ Tư Niên rời khỏi, Ngô Nhất Chương mới cười nói: "Tu vi của cậu cũng khá cao, Ngô Nhất Chương tôi cũng cảm thấy hổ thẹn."  

Đường Tuấn lười nhác đôi co với ông ta: "Ông nói vậy có ý gì?"  

Ngô Nhất Chương cũng không hề tức giận, nói: "Cậu có lẽ là tán tu, không biết cậu có muốn gia nhập tông mono của chúng tôi không? Hôm nay cậu gián tiếp khiến tám tông môn mất mặt, bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu, chỉ cần cậu gia
nhập tông môn của chúng tôi, phiền phức hôm nay chúng tôi có thể thay cậu dẹp yên."  

“Nếu như tôi không đồng ý thì sao?” Lông mày Đường Tuấn nhíu lại.  

Tròng mắt Ngô Nhất Chương hơi híp lại, trong mặt lập lòe đốm sáng, nói: “Tám tông phái không phải hạng dễ nhằn, với thực lực tu vi của cậu, muốn đối đầu với tám môn phái liên thủ lại, nói hơi khó nghe, thì là mơ mộng hão huyền.”  

Ông ta lắc đầu, nói: “Cậu cũng đừng vội từ chối, tôi có thể dẫn cậu đi xem tổ chức của chúng ta trước, nói không chừng cậu sẽ thay đổi chủ ý.”  

“Đi theo tôi đi.”  

Ngô Nhất Chương dẫn đường, hai người đi gần một tiếng đồng hồ trong thành Long An, sau đó đi vào một tòa nhà sang trọng, trên biển hiệu bên ngoài viết mấy chữ Nhà họ Tạ rất to.   

Rất nhanh, Ngô Nhất Chương dẫn theo  Đường Tuấn dừng lại trong một khu vườn, hai người Thủy Thanh Lam với Cổ Vân Minh bị giữ lại bên ngoài.  

Trong vườn, hoa tươi rực rỡ, đẹp không sao tả xiết. Ở một cái đình giữa vườn hoa, một bóng hình xinh đẹp ngồi xếp bằng, giống như đang tu luyện. Với thực lực của Đường Tuấn, vậy mà lại không nhìn rõ hình dáng của người đang khoanh chân kia. Điều này khiến trong lòng Đường Tuấn run lên, thực lực của người phụ nữ này mạnh hơn anh nhiều.  

“Cô chủ.” Ngô Nhất Chương nhìn bóng người xinh xắn kia, trong khóe mắt lóe lên tia mê mệt, hơi hơi khom lưng, cung kính nói.  

“Đây chính là người ông lựa chọn?” Bóng người xinh xắn kia nói khẽ,  

Chưa đợi Ngô Nhất Chương trả lời, tay cô ta vẩy một cái, vô số cánh hoa ngưng tụ lại trong vườn, tạo thành một cái đầu thú kỳ quái từ cánh hoa, bao trùm toàn bộ khu vườn.  

Kinh khủng chập chờn trên người con vật kỳ lạ, chỉ nghe nó gào thét một tiếng, bổ nhào về phía Đường Tuấn.  

“Bùm bùm.”  

Hai tay Đường Tuấn chặn lại, một khối lực vô cùng mạnh mẽ truyền đến, khiến anh phải lùi về sau mấy bước. Trong mơ hồ, Đường Tuấn có thể nhìn thấy một vị Nguyên Anh bảy màu xuất hiện đằng sau bóng dáng tuyệt đẹp đó, tuy mặt mũi có chút không chân thực, nhưng trên đỉnh đầu lại đội một cái mũ quan màu vàng.  

Người phụ nữ này tu vi ít nhất cũng ở cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao, pháp lực trong cơ thể cũng gấp đến hai ba lần Đường Tuấn.  

Vừa tiếp xúc xong, Đường Tuấn cũng đại khái hiểu rõ thực lực của người này. Pháp lực của anh ở trình độ ba triệu rưỡi, có lẽ pháp lực của người phụ nữ trước mắt này ở giữa bảy triệu với 10 triệu.  

Tu vi vô cùng đáng sợ.  

Nếu như toàn lực ra tay, thậm chí đối phương có thể gi3t chết anh.  

Sau khi đánh một chiêu, người phụ nữ không tiếp tục ra tay nữa, âm thanh êm ái từ giữa vườn hoa truyền đến: “Có thể tiếp nhận được một chiêu của tôi mà vẫn còn bình yên, cậu cũng không tồi. Mặc dù tôi không nhìn ra tu vi của cậu, nhưng có lẽ cũng là cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao, hơn nữa tuổi của cậu còn chưa đến năm mươi, phù hợp với điều kiện tôi muốn tìm.”  

“Là cậu ta. Thần Đình cũng sắp bắt đầu tuyển chọn thí sinh rồi. Chúng ta nhất định phải lấy được món đồ đó.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện